Nhạc Thính Phong bên này bỗng gọi một cuộc điện thoại: "Alo, Khúc Kính, anh họ của cậu lần trước chẳng phải nói có một người tên Trương Nhã đang cho vay nặng lãi chỗ anh ấy sao, đúng… đúng là cái người thiếu một vạn mà chưa trả được rồi bị bà ta gọi người tới đánh chết đó, đúng, là chuyện này đấy, báo cảnh sát đi."
Nhạc Thính Phong vừa dập máy lại gọi một cuộc nữa.
"Tống Triều, nhà Hạ Lan có hai căn chung cư thuê ngắn hạn đang xây dở đúng không? Tháng trước chẳng phải có người gửi đơn kiện nói có vấn đề về chất lượng đúng không, lại còn cắt xén tiền lương của nhân viên, bức người ta nhảy lầu tự sát, một công trình cặn bã như thế mà còn để cho xây à?"
Cả Hạ Lan phu nhân, Hạ Lan Phương Niên và Hạ Lan Tú Sắc đều ngẩn ra.
Nhạc Thính Phong nhẹ gõ tay lên đầu gối, anh miễn cưỡng nói: "Tất nhiên là tôi muốn nuốt chỗ đấy rồi, tôi muốn xây một trung tâm thương mại, tôi thích mảnh đất đó rồi, cứ giữ để đấy sau nát bét mất, không bằng sớm nuốt cho rồi."
Nhạc Thính Phong dập máy, thấy tất cả mọi người đều đang nhìn anh.
Hạ Lan phu nhân quên cả cái đau trên mặt, không dám tin nhìn chằm chằm Nhạc Thính Phong.
Cái tên "Trương Nhã" cho vay nặng lãi mà Nhạc Thính Phong nói tới chính là bà ta, bà ta dùng tên giả để làm ăn bên ngoài, bà ta tưởng sẽ không ai biết được, nhưng không ngờ.... Nhạc Thính Phong lại biết hết.
Còn hai căn chung cư thời hạn của Hạ Lan gia đang được xây dựng, hồi tết bị bung ra vụ cắt bớt tiền công của công nhân, bức người ta nhảy lầu, khi đó gia đình Hạ Lan đã dùng tiền để bịt miệng, không để giới truyền thông biết, nhưng sau đó lại lòi ra vụ chất lượng không bảo đảm, dù có xây dựng tốt thì cũng là căn nhà không an toàn.
Nhưng chuyện này trên cơ bản chỉ có nội bộ trong nhà họ Hạ Lan mới biết được, đã phải bỏ cả khoản tiền lớn ra để áp xuống, nhưng không ngờ được Nhạc Thính Phong lại biết tất cả, hơn nữa..... chỉ một cuộc điện thoại, cũng có thể bức họ vào đường cùng.
Hạ Lan phu nhân không ngừng đổ mồ hôi tay.
Nhạc Thính Phong cười ha hả: "Sao không nói gì nữa rồi?"
"Mẹ, mẹ cứ đánh tiếp đi, không cần nhìn con đâu, con gọi mấy cuộc điện thoại thôi, không ảnh hưởng tới mọi người đâu."
Tất cả sự uy mãnh mà Nhạc phu nhân tích tụ lại đã bị một cuộc điện thoại của Nhạc Thính Phong làm gián đoạn, bà không biết nên nói gì nữa, bà liền nhìn về phía Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti bước về phía Nhạc phu nhân, ôm lấy vai bà.
"Bác gái, không bằng hôm nay mình cho một lũ mắt chó xem xem rốt cuộc cái gì mới thật sự là ỷ thế hiếp người đi?"
Hạ Lan Tú Sắc vội nói: "Mẹ...... Mẹ, mẹ mau xin lỗi bác Nhạc và chị Thanh Ti đi, con biết mẹ không cố ý nói vậy mà."
Hạ Lan phu nhân bỗng tỉnh táo lại, cuối cùng bà ta cũng biết bản thân mình đã phạm phải bao nhiêu sai lầm, Nhạc phu nhân không chỉ đơn thuần là Nhạc phu nhân, bà còn là đại tiểu thư của Tô gia ở Tô Thành, nhà mẹ đẻ của bà ta không hề thua kém Nhạc gia một chút nào hết.
Hai gia đình này, gia đình nào cũng có thể đè chết nhà Hạ Lan như một con kiến, nếu như còn bắt tay với nhau, vậy....... chẳng phải họ không còn đường sống nữa sao?
Nghĩ tới đây, Hạ Lan phu nhân bỗng thấy kinh hãi.
Mặt Hạ Lan phu nhân đau rát, nhưng bà ta vẫn cố nhịn cơn tức giận trong lòng, vội vàng nói: "Chị Tô, xin lỗi, xin lỗi chị, tôi.... trước đây tôi lúc nào cũng tự cho mình là đúng, tôi..... tôi xin lỗi chị, thấy chị tốt tính nên lúc nào cũng đối đầu với chị..... Sau này tôi sẽ không như vậy nữa........"