Khoảnh khắc này, Hạ Lan Phương Niên cảm thấy không còn mặt mũi nào mà gặp lại Yến Thanh Ti được nữa.
Giờ anh được tính là gì đây? Lấy ân báo đáp?
Lấy ơn ra để uy hiếp người khác, dựa vào chuyện này thôi, Hạ Lan Phương Niên đã cảm thấy mình sẽ không bao giờ có thể giành lại được Yến Thanh Ti nữa.
Anh có thể lấy gì ra mà tranh giành nữa đây?
Huống hồ, tình huống của nhà Hạ Lan không phải anh không biết, ngay đến bản thân anh còn muốn chạy đi làm luật sư chứ không muốn tiếp quản gia nghiệp của gia đinhg, chẳng lẽ còn nghĩ tới việc cướp Yến Thanh Ti về, cùng anh đối mặt với những thứ không sạch sẽ này của nhà Hạ Lan sao.
"Cảm ơn em....." Ngoài mấy chữ này ra, Hạ Lan Phương Niên không nói thêm bất cứ điều gì nữa.
Hạ Lan Tú Sắc lau nước mắt trên mặt: "Cảm ơn chị Thanh Ti, cảm ơn chị........"
Cô vươn tay kéo tay áo Hạ Lan phu nhân: "Mẹ, chị Thanh Ti không phải là người như vậy đâu, con đã nói với mẹ từ lâu rồi, những tin đồn trên mạng toàn lừa người ta hết, mẹ đừng có tin, nếu như chị Thanh Ti thật sự tồi tệ như vậy, anh con với anh Thính Phong sao lại đều thích chị ấy chứ? Cô gái được hai người họ thích thì sao có thể tồi tệ được sao?
Yến Thanh Ti kinh ngạc nhìn Hạ Lan Tú Sắc, cô không biết liệu có phải cô đã nghĩ nhiều rồi không.
Tại sao cô cứ cảm thấy Hạ Lan Tú Sắc luôn đặc biệt nhắc tới chuyện Nhạc Thính Phong và Hạ Lan Phương Niên cùng thích cô, tại sao những gì cô ta nói không hề giúp cô cãi lại nhưng điều đó, mà như ám chỉ cô là một con hồ ly tinh, cùng lúc quyến rũ hai người đàn ông vậy.
Yến Thanh Ti nhìn những người khác, ngoài Nhạc Thính Phong sắc mặt vẫn luôn kém ra, những người khác, dường như.... đều không có gì bất thường.
Yến Thanh Ti lại nhìn Hạ Lan Tú Sắc, cô còn trẻ, tươi mới, dáng vẻ xinh đẹp, mặt bầu bĩnh như trẻ con, hai mắt to, sáng long lanh, hồng hồng, vẫn còn nước mắt đọng lại.
Yến Thanh Ti áp chế cơn nghi hoặc trong lòng xuống, chắc..... là cô nghĩ nhiều rồi.
Cuối cùng, dưới sự năn nỉ của Hạ Lan Tú Sắc, Hạ Lan phu nhân liền nói với Yến Thanh Ti: "Xin lỗi cô Yến, tôi....... quả thật có thành kiến rất lớn với cô, tôi cũng như bao người thôi, đều rất ghét kẻ thứ ba, khi ấy..... khi ấy có người nói với tôi, cô phá hoại tình cảm của Thính Phong và cô Yến Như Kha, mà Yến Như Kha lại là cô ruột của cô, cho nên........ tôi mới.... có thành kiến với cô, mong cô thứ lỗi."
Nghe thì có vẻ Hạ Lan phu nhật thật sự nhận sai rồi.
Nhưng..... Lời của bà ta mà dịch lại thì lại là: Tôi sai thật nhưng nguyên nhân là vì tôi coi cô là kẻ thứ ba, nhưng cô quả thật là kẻ thứ ba mà, tôi ghét, vậy cũng là chuyện đương nhiên.
Sau khi hiểu được ý bà ta, Yến Thanh Ti chỉ muốn nói: Mẹ nó, bà đây thật muốn nhúng mặt mày xuống cống mà.
Nhạc phu nhân cười ha hả: "Ồ, xem ra cũng cảm xúc phết đấy, những kẻ làm bồ nhí thì vẫn là bồ nhí thôi, tôi còn nhớ năm ấy khi bà được gả cho Hạ Lan Sùng Văn, người ta còn có một vị hôn thê nữa cơ mà."
Vẻ mặt của Hạ Lan phu nhân vừa tốt lên, tức khắc lại biến đen như gan heo.
Nhạc Thính Phong từ đầu tới cuối vẫn im lặng, anh cảm thấy bà chủ nhà anh mà đì người khác thì còn độc ác hơn là đì anh nữa.
Yến Như Kha làm không khí một hồi, cuối cùng vào đúng lúc này lại lên tiếng: "Xin lỗi, chuyện này tôi nghĩ tôi vẫn nên tự mình giải thích một chút, mọi người đều hiểu lầm chuyện trước đây rồi, khi ấy tôi....... như bị quỷ ám, một lòng chỉ muốn được gả cho Thính Phong, nên mới cố ý bịa đặt với bên ngoài là tôi là hôn thê của anh ấy, lúc đó vì ngẫu nhiên có một cơ hội tôi giúp đỡ bác Nhạc một chuyện nhỏ, Thính Phong nhớ tới chuyện ấy, cũng không vạch trần tôi luôn, kết quả lại gây đến nhiều rắc rối cho mọi người như vậy, thật sự rất xin lỗi."