Điều Yến Thanh Ti muốn không phải chỉ là trả thù, muốn hại chết một người không khó, trong tay cô có rất nhiều biện pháp. Nhưng, điều cô mong muốn nhất là đem tất cả những góc khuất của chuyện năm đó ra phơi bày trước mắt tất cả mọi người, nói cho họ biết mẹ cô không phải là kẻ thứ ba, bà không có phá hoại gia đình của bất cứ ai, cũng không cướp đàn ông của ai cả, bà chỉ là một người đàn bà đáng thương bị một đôi cẩu nam nữ hại chết.
Yến Tùng Nam lắc đầu quầy quậy: "Không được... không thể... đó là giết người, nếu như để lộ ra, cho dù nhà họ Diệp không giết ba thì ba... ba cũng sẽ bị tử hình."
Yến Thanh Ti "xuy" một tiếng: "Ông chủ động đầu thú một vụ án mạng hơn mười năm trước nhiều nhất cũng chỉ bị xử chung thân, ông cho là muốn xử tử hình dễ lắm sao? Như cái vụ giết một nhà bốn người cũng chỉ xử chung thân, ông lúc nãy chẳng phải đã nói nguyện chết mục xương trong tù sao? Hai cái này có gì khác nhau không?"
Trong mắt Yến Tùng Nam hiện lên sự giãy dụa: "Nhưng, lỡ đâu... lỡ đâu xử tử hình thì sao? Như thế thì ba làm gì có đường sống."
Yến Thanh Ti bật cười: "Thế thì còn xem ông có lập công chuộc tội không đã."
"Cái gì là lập công chuộc tội?"
"Tố cáo! Một vụ án mạng có thể phân thành thủ phạm và tòng phạm, ông chỉ cần khai báo toàn bộ những gì ông biết, chỉ cần đổ hết mọi tội lỗi lên đầu thủ phạm là được, với lại... ông hình như đã quên người sau lưng tôi là ai, là Nhạc Thính Phong, anh ta không thể đưa ông ra khỏi tù, nhưng... có thể cho ông sống sót, Diệp gia và Nhạc gia ai mạnh ai yếu, ông chắc cũng rõ rành, là người thông minh, nên chọn cái gì thì ông tự biết?"
Yến Tùng Nam nheo nheo con mắt... những lời của Yến Thanh Ti từng câu từng chữ đâm vào yếu điểm trong lòng ông.
Ông ta biết rõ giờ chỉ có Yến Thanh Ti mới có thể giúp ông ta nhưng muốn nó giúp ông thì phải trả một cái giá thật lớn.
Yến Thanh Ti nhún vai: "Đương nhiên, nếu ông vẫn muốn giấu diếm chuyện này, tôi cũng không có gì để nói."
"Chậc, đúng là nhìn không ra ông là một người trọng tình như thế đấy, đáng tiếc, tình cảm có sâu đậm đến mấy, người nhà họ Diệp cũng muốn ông phải chết."
Tay của Yến Tùng Nam siết chặt lại, tuy ông ta không thiết tha tình cảm gì nhưng Yến Thanh Ti nói đúng một chuyện, ông có khai báo hay không người của Diệp gia vẫn muốn ông phải chết.
Nếu đã như vậy, ông ta cần gì phải vì Diệp Linh Chi mà giữ bí mật?
Chẳng lẽ để nhìn thấy khuôn mặt đắc ý của bà ta sau khi ông chết đi à?
Nếu làm theo những gì Yến Thanh Ti nói còn có ít nhất một đường sống, bằng không... chỉ còn con đường chết.
Yến Thanh Ti lạnh mắt nhìn Yến Tùng Nam, ba năm trước đây cô là phạm nhân còn Yến Tùng Nam là người đến thăm.
Nhưng giờ, vật đổi sao dời, vị trí của họ cũng đổi chỗ cho nhau. Nói thế sự vô thường không bằng nói cười người hôm trước hôm sau người cười.
Yến Tùng Nam năm đó ở trước mặt cô, vênh mặt hất cằm như bố thí nếu như không phải cô đã sớm chuẩn bị đường lui cho mình chắc giờ cô vẫn đang ở trong ngục ngây ngô.
Yến Tùng Nam tâm động, nhưng ông ta biết đứa con gái này của mình nhẫn tâm độc ác đến mức nào: "Ba đồng ý với con chuyện này... nhưng ba dựa vào cái gì để tin tưởng con?"
Yến Thanh Ti nhún nhún vai: "Bởi vì không đồng ý, ông cũng chỉ có con đường chết, sống hay chết đó là sự lựa chọn của ông, nếu như ông không tin tôi đó cũng là chuyện của ông, dù sao thì ông có sống hay chết cũng chẳng can hệ gì tới tôi.