Yến Thanh Ti trợn tròn mắt, oh my, Miên Miên đúng là một chút cũng không miên miên (= mềm mại) chút nào? Là một nữ dũng sĩ đó nha.
Con bé này dám nói Diệp Thiều Quang là nữ nhân, cái lá gan này không phải ai cũng có đâu.
Đừng nói Yến Thanh Ti ngạc nhiên ngay cả Diệp Thiều Quang cũng phải sững ra, đây là lần đầu tiên có người mắng anh ta như vậy.
Yến Thanh Ti kéo kéo tay Miên Miên muốn nói cho con bé, đó không phải là phụ nữ mà là đàn ông.
Không nghĩ tới Miên Miên lại quyết tâm bảo vệ nữ thần của mình, che chở cho Yến Thanh Ti chỉ thẳng vào mặt Diệp Thiều Quang: "Cái cằm nhọn hoắt của cô rốt cuộc phải làm bao nhiêu cuộc phẫu thuật mới có được vậy, rõ ràng là nữ còn cố giả bộ làm nam, cô cho là khoác lên mình bộ comple thì có thể thành phong lưu tài tử sao? Hừ... cái mặt của cô có cười được không thế? Tiêm botox cho cứng cả mặt còn đòi!"
Yến Thanh Ti biết thủ đoạn của Diệp Thiều Quang tàn nhẫn đến mức nào, Quý Miên Miên mắng gã như tát nước thế này không dễ gì mà cho qua đâu.
Yến Thanh Ti thấp giọng nói với Miên Miên: "Đàn ông?"
Quý Miên Miên khó hiểu: "Đàn ông gì?"
Yến Thanh Ti: "Anh ta là đàn ông."
Quý Miên Miên sửng sốt một chút, sau đó bật cười ha hả: "Đàn ông? Anh ta... anh ta có chỗ nào giống đàn ông chứ! Giống phụ nữ như thế mà! Tôi... tôi..."
Quý Miên Miên cứ "tôi, tôi..." mãi bởi vì cô nhìn thấy hầu kết của mỹ nữ.
Cô thấy chân mình hình như nhũn xuống một chút, may có Yến Thanh Ti ở bên cạnh đỡ lấy cô.
Cô nhỏ giọng hỏi: "Là đàn ông thật à?"
Yến Thanh Ti gật đầu: "Đúng, là đàn ông."
Khóe môi Diệp Thiều Quang khẽ nhếch lên: "Trợ lý của cô Yến đây thú vị thật đấy, không bằng cũng cùng lên xe tâm sự một chút.
Quý Miên Miên đứng ra nói vì muốn bảo hộ cô, cô không thể để con bé gặp chuyện không may.
Cô kéo Miên Miên sang bên cạnh, đứng ra nói: "Ngài Diệp, không phải là muốn hàn huyên tâm sự với tôi sao? Mời!"
Quý Miên Miên kéo tay Yến Thanh Ti: "Chị..."
Cô len lén liếc Diệp Thiều Quang, thấy anh ta đang âm trầm nhìn cô, ánh mặt lạnh như băng khiến Quý Miên Miên rét run lên, nhỏ giọng nói với Yến Thanh Ti: "Cái gã đó, nhìn là biết không phải là người tốt!"
Yến Thanh Ti cười cười: "Đúng thế, ánh mắt của em không sai đâu, lên xe chờ chị!"
Quý Miên Miên nhỏ giọng thầm thì: "Chị Thanh Ti, hay chúng ta rời đi đi, em cũng biết lái xe, nếu không chúng ta vứt tiểu Từ ở lại chạy, dù sao thì tiểu Từ cũng là đàn ông, cậu ta lớn lên xấu trai lại không có tiền, mấy chuyện như giựt tiền cướp sắc chắc không đến lượt cậu ấy đâu."
Tâm tình Yến Thanh Ti vốn không được tốt nghe xong câu nói này liền cười rộ lên, phất phất tay ra hiệu cô lên đi về đi.
Quý Miên Miên cẩn thận che ôn cho Yến Thanh Ti dưới ánh mắt lạnh như băng của Diệp Thiều Quang, anh ta bỗng bước tới lịch sự cầm lấy cái ô trong tay cô che cho Yến Thanh Ti: "Cô Yến... không biết lúc nãy cô nói gì với Yến Tùng Nam?"
Diệp Thiều Quang cũng không vòng vo mà dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.
Yến Thanh Ti dùng hết toàn lực để đối phó với Diệp Thiều Quang: "Này, sao có thể nói cho ngài Diệp đây biết được, du sao đây cũng là chuyện riêng của hai cha con nhà chúng tôi, sao có thể nói cho một người ngoài như anh biết được?"
Diệp Thiều Quang cười nhẹ một tiếng: "Hai cha con..."
Yến Thanh Ti nghe được sự châm chọc trong đó cũng cười giễu lại một tiếng: "Đương nhiên là hai cha con tôi không lẽ lại là cha con với anh?"
Làn da của Diệp Thiều Quang dưới sự che chắn của cái ô càng trở nên tái nhợt, anh ta thản nhiên nói: "Tuy không phải cha con, nhưng một tiếng "cậu" thì có lẽ là được.