Ba người nọ thua chỉ còn lại đúng đồ lót, giờ ai cũng hận không thể chui xuống gầm bàn.
Ba người đã từng này tuổi rồi, cộng lại cũng phải hơn một trăm tuổi, nhưng hôm nay lại bị một con nhỏ khốn nạn mới hơn hai mươi tuổi làm cho mặt xám mày tro, mất hết mặt mũi nào nữa.
Bọn họ không ngờ được, Yến Thanh Ti con nhỏ đê tiện này lại xuống tay độc ác đến thế, thắng hết tiền mặt thì đến trang sức, hết trang sức rồi thì đến túi xách, xong túi xách là đến giày, mất giày rồi đến quần áo…
Lúc Yến Thanh Ti bảo Quý Miên Miên lột đồ còn tiếc nuối nhìn đồ lót trên người bọn họ: “Nếu không phải là đồ lót mà các người mặc không bán được, thì đúng là muốt lột hết sạch đồ trên người các vị xuống.”
Ồ, còn không phải là chỗ lợi hại nhất của cô ta đâu, đó chính là nhìn ra viên kim cương đính trên móng tay giả của Chu thái thái. Những người có tiền như bọn họ, kim cương dùng để dán đương nhiên không phải cái loại nhân tạo rẻ tiền, là sản phẩm của hãng Swarovski Group đấy, Yến Thanh Ti thắng hết sạch mọi thứ của Chu thái thái, liền nhìn chòng chọc vào viên đá đính trên móng tay của bà ta, bảo Quý Miên Miên đè xuống nạy viên kim cương đính trên ngón tay ra.
Lúc đó trong lòng cả Hạ Lan phu nhân và Lý phu nhân đều chỉ nghĩ một điều, thật may mắn là bọn họ không tự tìm chết mà làm móng tay.
Yến Thanh Ti ngẩng đầu ưỡn ngực đưa Nhạc phu nhân và Quý Miên Miên ra khỏi phòng riêng, thức cả đêm nhưng tinh thần ba người vẫn rất hưng phấn, còn thần kì hơn cả cắn thuốc, Quý Miên Miên một tay vác bao tải trên vai, cảm thấy tâm trạng đi theo nữ thần thắng được chiến tích có cần sảng khoái đến thế không?
Nhạc phu nhân kéo tay Yến Thanh Ti, con mắt sáng ngời lấp lánh: “chúng ta làm thế này có ….có hơi…”
Yến Thanh Ti cười hỏi: “Quá xấu xa à?”
Nhạc phu nhân lắc đầu thật mạnh.
Yến Thanh Ti: “Vậy thì làm sao?”
Trên gương mặt Nhạc phu nhân tràn đầy kích động, túm chặt lấy tay Yến Thanh Ti lắc lắc: “Có phải là quá sung sướng rồi không?’
Yến Thanh Ti cười thành tiếng: “Ha ha…bác cảm thấy sảng khoái là được rồi, hôm nay chúng ta lấy lại được danh dự, chỉ vì một chữ sảng khoái mà thôi.”
“Thanh Ti, con thật lợi hại quá đi mất, thật lợi hại…con lợi hại thật đấy…”
Nhạc phu nhân giống một đứa trẻ kéo tay cô tung tăng vui vẻ, dường như sắp đem cô thành thần đến nơi.
Nhạc phu nhân đánh bài bao nhiêu năm nay, nói thật thì số lần thắng quả thật rất ít ỏi, suốt ngày bị người ta đè đầu cưỡi cổ, bà làm sao mà không biết bản thân có cái biệt danh ‘tán tài thùng’, nhưng biết rồi thì có ích gì đâu, bà đánh bài kém bỏ xừ đi được, bà đã rất cố gắng để học, nhưng vẫn không có tác dụng gì.
Nhưng mà, hôm nay… Nhạc phu nhân cảm thấy, những oan ức bực bội sau bao nhiêu năm bị chèn ép, trong một đêm đã bay sạch sành sanh.
Nhạc phu nhân nhìn Yến Thanh Ti càng nhìn càng hài lòng, thật sự là quá giỏi đấy mà.
Biết lấy lại danh dự cho mình này, vừa ra tay vài phút đã quét sạch một mảnh, khiến cho đám người cặn bã đó suốt ngày bắt nạt bà trên bàn đánh bài thua chỉ còn đồ lót, cảm giác này thật kì diệu.
Nhạc phu nhân kéo Yến Thanh Ti và Quý Miên Miên đi toilet một chuyến, Quý Miên Miên không cảm thấy buồn nên không định đi, cô khiêng bao tải chuẩn bị cho lên xe trước.
Nhưng Quý Miên Miên không ngờ được vào lúc 5 giờ sáng Bích Lan Đình vẫn còn có khách, vừa mới rẽ đã không cẩn thận đụng phải một người rồi.
Cái bao tải chắn tầm mắt của Quý Miên Miên, cô chỉ nhìn thấy từ dưới cằm của người đó trở xuống, anh ta bị ngã ngồi trên đất.
Quý Miên Miên vội vàng nói: “Thật ngại quá đi mất, xin lỗi, xin lỗi, tôi không nhìn thấy anh, anh có sao không?’
Một giọng nói âm trầm vang lên từ phía dưới: “Là cô…”
Quý Miên Miên nghe thấy liền kêu ầm, ôi chết moẹ, chẳng phải là cái gã bị cô nhận lầm thành nữ đấy à.