Yến Thanh Ti vươn tay nghếch cằm Nhạc Thính Phong lên: "Năm đó, tôi mà biết anh sẽ trở nên không biết liêm sỉ là gì thế này, chắc tôi thật sự không dám ngủ với anh đâu."
Nhạc Thính Phong tóm lấy tay cô hôn một cái: "Năm ấy tôi mà biết tôi sẽ vì em mà trở nên vô liêm sỉ đến thế này, tôi sẽ không nên để em ngủ chỉ một đêm đó."
Nên... ngủ mãi mãi luôn.
Yến Thanh Ti cười nhẹ một tiếng: "Nhớ thật đấy, trước đây chỉ cần nói bừa một câu cũng có thể khiến anh nổi giận, tiếc là, hiện tại hình như có nói gì cũng vô dụng rồi.”
Nhiều khi Yến Thanh Ti cũng thất bại lắm, Nhạc Thính Phong càng ngày càng vô liêm sỉ, càng ngày càng không biết xấu hổ, quả thật anh đã phát huy được hai chữ "vô lại" tới cực điểm luôn rồi.
Nhạc Thính Phong thở dài một hơi: "Chỉ trách hồi đó còn quá trẻ người non dạ."
Khi ấy anh cao ngạo không làm rõ được tình hình, tới giờ mới rõ ràng được mọi thứ.
Yến Thanh Ti lườm anh, cô chọc chọc Nhạc Thính Phong: "Anh nói về Diệp Thiều Quang cho tôi nghe đi."
Nhạc Thính Phong kiên quyết từ chối: "Không được."
Yến Thanh Ti hỏi: "Tại sao?"
"Sao em lại có thể hỏi anh về người đàn ông khác như vậy, dựa vào cái gì anh phải nói cho em biết chứ, giờ anh ghen rồi, mau dỗ anh đi." Nhạc Thính Phong thật lòng không thích nghe Yến Thanh Ti nhắc đến người đàn ông khác trước mặt anh.
Nhưng anh biết, Yến Thanh Ti hỏi như vậy không phải vì cô có hứng thú với Diệp Thiều Quang.
Mà cô đang nghĩ xem nên đối phó với hắn ta như thế nào, vậy nên cô muốn hiểu về hắn.
Nhưng Nhạc Thính Phong vẫn không muốn nói cho cô biết về con người của Diệp Thiều Quang, Yến Thanh Ti không đấu lại được với hắn.
Thủ đoạn của đàn ông, đôi khi không giống với phụ nữ.
Khi đàn ông trở nên ác độc, chưa chắc phụ nữ đã có thể bì được.
Ít nhất những chuyện mà Diệp Thiều Quang làm, Yến Thanh Ti sẽ không làm, vì, kì thực cô vẫn là một cô gái có tâm địa thiện lương, cô chỉ bị hiện thực tàn khốc bức ép tới nỗi không thể không trở nên ác độc thôi.
Nhưng Diệp Thiều Quang thì không như vậy, Nhạc Thính Phong và gã quen biết nhau đã nhiều năm nay, năm ấy sớm đã có người nói, tên nhóc Diệp Thiều Quang này máu lạnh từ trong trứng nước, thích hợp nhất là tồn tại trong hoàn cảnh như nhà họ Diệp.
Yến Thanh Ti điểm nhẹ ngón tay lên mũi anh: "Dỗ xong rồi, có nói được không?"
Nhạc Thính Phong bĩu môi: "Xem tình hình đã, để xem em có thật lòng dỗ anh không, hay chỉ muốn làm cho có lệ thôi."
Yến Thanh Ti bỗng kéo Nhạc Thính Phong lên, cô lật người đè lên người anh, hôn xuống, tay còn thọc thẳng vào trong áo ngủ của anh.
Nhạc Thính Phong chỉ cảm thấy vừa thoải mái vừa như đày đọa, nhưng anh lại muốn được giày vò như vậy cả đời.
Yến Thanh Ti buông Nhạc Thính Phong ra, ngón tay điểm nhẹ lên môi anh, mê hoặc nói: "Cưng à, nói cho chị đi mà? Được không?"
Nhạc Thính Phong hít sâu một hơi, vô liêm sỉ nói: "Vậy chị hôn em thêm mấy cái nữa đi."
"Được thôi."
Sau đó, Nhạc Thính Phong hài lòng chẹp chẹp miệng, miễn cưỡng vẫn có thể thỏa mãn.
Tuy anh có lòng muốn kéo cô lăn giường thật, nhưng sáng sớm mai còn phải đi dự tang lễ của Yến Tùng Nam, tối nay anh không nỡ dày vò Yến Thanh Ti.
Nhạc Thính Phong ôm Yến Thanh Ti nói: "Thật ra, Diệp Thiều Quang là một kẻ máu lạnh, gã không có tình cảm với bất cứ ai, người nhà họ Diệp đều là một lũ lòng lang dạ sói, Diệp Thiều Quang trời sinh đã là một kẻ máu lạnh, ngay đến em gái hắn hắn còn có thể tận mắt nhìn cô ta chết, em nói xem tại sao gã phải bảo vệ Diệp Linh Chi chứ."
Yến Thanh Ti nhíu mày nói: "Tôi nhớ...... hắn từng nói, khi đó ý của hắn là, bất kể tôi có đối phó với Diệp Linh Chi thế nào cũng được, nhưng với điều kiện không được lấy mạng bà ta."
Nhạc Thính Phong cười lạnh: "Thế nên em nhìn đi, thật ra gã cũng chẳng thật sự muốn bảo vệ Yến Linh Chi đâu, gã làm vậy chẳng qua là tuân thủ quy tắc hoặc đang làm việc giúp ai đó thôi."