Yến Thanh Ti có mấy cảnh diễn chung với Tống Thanh Ngạn, cô không muốn để đến lúc đó người khác sẽ chất vấn về khả năng diễn xuất của mình nên rất cố gắng học tập.
Tuần đầu tiên đóng phim lượng công việc của Yến Thanh Ti không nhiều lắm.
Đến tối đoàn làm phim đi liên hoan, Yến Thanh Ti là nữ chính không thể không đi được. Cô nghĩ thầm, tất cả bọn họ đều biết quan hệ của cô và Nhạc Thính Phong, mấy ngày hôm nay đều vẫn rất khách sáo, chắc không có vấn đề gì đâu.
Thế là đi thôi, hơn nữa đến nơi Yến Thanh Ti còn thấy hai diễn viên đóng nữ phụ ăn mặc trang điểm xinh đẹp khiêu gợi, nhìn vào chẳng khác mấy cô gái tay vịn trong hộp đêm là mấy.
Yến Thanh Ti chào hỏi mọi người rồi ngồi xuống, cô cũng không phản cảm với hành động của hai nữ diễn viên nọ, cũng không khinh thường.
Đàn bà con gái trên đời này chẳng có mấy ai sống được dễ dàng, đã bước vào cái giới giải trí này đều muốn leo lên thật cao, thường phải dùng chút thủ đoạn, chỉ cần không dính dáng gì đến cô, cô cũng mặc kệ.
Nhưng Yến Thanh Ti chẳng thể ngờ tới, vừa mới ngồi xuống, lại có một người bước vào.
Nhà sản xuất và đạo diễn Quách đều đứng dậy, nói: “Nào nào, tôi xin được giới thiệu với mọi người.”
Yến Thanh Ti lơ đễnh quay sang nhìn, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của đối phương, lạnh lùng sâu thẳm, không có tình cảm.
Người Yến Thanh Ti run lên, cô nheo mắt, bàn tay từ từ siết thành quả đấm!
Đạo diễn Quách nói: “Đây là nhà đầu tư của đoàn làm phim chúng ta, Diệp Thiều Quang — ngài Diệp đây là chủ tịch của công ty truyền thông Quang Y, nào, mọi người đến chào ngài Diệp một tiếng đi.”
Yến Thanh Ti nhếch môi cười lạnh, cô còn nói với Nhạc Thính Phong vào đoàn làm phim chắc gì đã gặp được Diệp Thiều Quang, không ngờ người ta lại trực tiếp biến thành nhà đầu tư của đoàn làm phim.
Những người khác ào ào chào hỏi Diệp Thiều Quang, anh ta lạnh nhạt gật đầu, coi như là đáp lại.
Tất cả mọi người đều nói xong, Diệp Thiều Quang nhìn về Yến Thanh Ti, “Cô Yến không gặp mấy hôm lại càng xinh đẹp.”
Yến Thanh Ti cười châm chọc: “Ngài Diệp, cũng khéo nhỉ!”
Diệp Thiều Quang cười thản nhiên: “Không, tôi đầu tư bộ phim này là vì có cô Yến tham gia vào bộ phim này.”
Những người khác trong đoàn làm phim không nói gì, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Yến Thanh Ti, trong lòng bọn họ đều nghĩ thế này: Mẹ, cái thể loại gì thế này, toàn một đám tai to mặt lớn thế mà cô ta ai cũng quen.
Yến Thanh Ti lạnh lùng nói: “Ngài Diệp thật thích nói đùa, chúng ta chẳng có quan hệ gì, đâu đáng để ngài tốn công tốn sức vậy sao.”
Diệp Thiều Quang mỉm cười: “Không quản thế nào được? Chúng ta tính ra cũng là họ hàng, tôi quan tâm đến cô cũng là điều phải làm.”
Diệp Thiều Quang nhìn đạo diễn và nhà sản xuất: “Tính theo bối phận, cô Yến nên gọi tôi một tiếng cậu, hy vọng mọi người trong đoàn làm phim chiếu cố nhiều hơn.”
Những người khác đều giật mình, ô đệch, cậu cơ à, rốt cuộc bối cảnh của con nhỏ Yến Thanh Ti này là gì thế?
Nhà sản xuất liên tục nói: “Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi…”
Ngồi xuống rồi, một đám người bắt đầu chúc tụng nhau.
“Chị Thanh Ti, chị cũng nên kính ngài Diệp một chén chứ phải không?”
Những người khác đều nói hùa theo, rằng dù gì thì cũng phải kính cậu mình một chén chứ?
Trong lòng Yến Thanh Ti cười lạnh, lúc đứng dậy ‘sơ ý’ làm đổ ly nước, nước đổ lên quần áo ướt sũng một mảng.
“Xin lỗi, tôi đi ra ngoài một lát.”
Cô nhất thiết phải bình tĩnh lại, nếu không cô sợ mình sẽ xông lên mà tát cho anh ta một cái.
Thanh Ti đến khu nghỉ ngơi ngoài đại sảnh, tìm thấy Quý Miên Miên đang gà gật, đánh thức cô nàng dậy: “Miên Miên em về trước đi.”
Quý Miên Miên mở mắt, mơ mơ màng màng hỏi: “Tại sao vậy ạ?”
Yến Thanh Ti còn chưa mở miệng, đã nghe một giọng nói âm u lạnh lẽo vang lên đằng sau lưng: “Đã là người quen với nhau, mới gặp mà đã đi, không được hay cho lắm nhỉ?”