“Hay…” Quý Miên Miên đứng sau lưng Yến Thanh Ti không nhịn được mà reo lên, vỗ tay bồm bộp, ánh mắt nhìn Yến Thanh Ti tràn đầy sùng bái.
Yến Thanh Ti và Diệp Thiều Quang quay sang nhìn cô, Quý Miên Miên thế mới phát giác ra mình nói ‘hay’ vào lúc này không được tốt cho lắm thì phải, cô vội vã bỏ tay xuống, cười hì hì, lủi ra nấp đằng sau lưng Yến
Tia sáng lạnh loé qua trong mắt Diệp Thiều Quang: “Xem ra, cô Yến đây không định nể mặt tôi rồi.”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Nể chứ, đương nhiên là phải nể rồi”
Quý Miên Miên kinh ngạc nhìn Yến Thanh Ti, nữ thần không định bảo vệ cô nữa à?
Nhưng ngay sau đó lại nghe thấy Yến Thanh Ti chậm rãi nói: “Nhưng mà… điều kiện tiên quyết là, anh phải có mặt mũi trước đã, anh có mặt …thì tôi mới có thể nể được chứ? Anh làm gì có mặt mũi, nhất quyết muốn tôi phải nể anh, thế không phải đang ép buộc người khác sao?
Quý Miên Miên thoáng một cái liền cảm thấy hình tượng của Yến Thanh Ti trong lòng cô lại càng cao lớn hơn nữa, giờ thêm hai vầng hào quang nữa, nữ thần của mình, bản mạng của mình, mình yêu nhất chị ấy!
Diệp Thiều Quang sắc mặt âm lãnh, cảm giác lạnh lùng toả ra từ trên người anh ta càng ngày càng đậm đặc, anh ta đột nhiên cười lên: “Được, hôm nay tôi mới coi như chính thức nhìn thấy được sự lợi hại của cô Yến.”
Diệp Thiều Quang trước đây vẫn nhìn Yến Thanh Ti với ánh mắt coi thường pha lẫn khinh miệt, anh ta vẫn nghĩ rằng cô nhiều nhất chỉ dựa vào bán thân cộng thêm chút đầu óc mới có thể lăn lộn được đến bây giờ.
Nhưng bây giờ, không có Nhạc Thính Phong, khi đơn độc đối đầu với Yến Thanh Ti anh ta mới phát hiện ra, cô gái này tuyệt đối không phải là kẻ đơn giản, mồm miệng của cô ta rất lợi hại.
Yến Thanh Ti cười nhạo: “Khách khí rồi, sao mà so sánh được với ngài Diệp đây!”
“Như vậy có nghĩa là, dù có như thế nào, cô Yến cũng nhất quyết không giao cô trợ lý này của cô ra đúng không?”
Yến Thanh Ti cười cười: “Đợi đến khi nào ngài Diệp thành tổng thống Mỹ, tôi nhất định sẽ giao người cho anh.”
Câu này huỵch toẹt ra thì có nghĩa là --- cả đời này anh cũng đừng có mơ!
Diệp Thiều Quang gật đầu: “Nếu đã như thế, vậy, tôi chỉ có thể không khách khí rồi…”
Vừa mới nói xong, liền nghe thấy có người đến: “Thanh Ti, ngài Diệp cả hai đều ở đây à, mọi người đang đợi hai người kìa.”
Yến Thanh Ti nhìn sang, lại thấy nhà sản xuất cầm điện thoại bước đến gần.
Yến Thanh Ti quay sang nói với Quý Miên Miên: “Miên Miên, em về trước đi.”
Quý Miên Miên lập tức lắc đầu: “Chị, không, em không về, em phải ở đây đợi chị, em phải bảo vệ chị.”
“Nghe lời chị, về trước đi.”
Yến Thanh Ti thấy dù Diệp Thiều Quang thế nào cũng vẫn có đôi chút kiêng kị Nhạc Thính Phong, chắc cũng không đến nỗi sẽ xuống tay với cô, nhưng mà… với Quý Miên Miên sợ là anh ta sẽ không khách khí như thế đâu.
Quý Miên Miên vỗ ngực đảm bảo: “Chị, chị yên tâm đi, em lợi hại lắm đấy, tên hỗn đản đó căn bản không phải là đối thủ của em.”
Diệp Thiều Quang cười lạnh: “Cô Yến, xin mời.”
Nhà sản xuất cũng lên tiếng thúc giục, Yến Thanh Ti không làm thế nào được đành phải đi trước.
Quý Miên Miên khiêu khích giơ ngón giữa ra với cái lưng của Diệp Thiều Quang, nhưng chưa kịp thu tay lại, Diệp Thiều Quang như thể có mắt đằng sau quay phắt lại, doạ cho Quý Miên Miên sợ hết hồn.
Diệp Thiều Quang nhếch môi, nụ cười đó khiến cho Quý Miên Miên run lên, mẹ nó chứ, cái tên đồng bóng chết tiệt này.
……
Lại ngồi xuống lần nữa, Yến Thanh Ti nhìn Diệp Thiều Quang, chỉ cảm thấy, Nhạc Thính Phong đúng là tốt thật, dù có mặt dày vô sỉ chút, nhưng giờ cô lại thấy đó là ưu điểm, Yến Thanh Ti nghĩ ngợi, sau này về nhà, nhất định phải khen Nhạc Thính Phong thật nhiều mới được.
Trong bữa cơm, những khiêu khích của Diệp Thiều Quang đều bị Yến Thanh Ti khéo léo hoá giải.
Nhà sản xuất, đạo diễn bao gồm cả dàn diễn viên, tựa hồ không ai phát hiện ra giữa Yến Thanh Ti và Diệp Thiều Quang có cái gì đó không đũng, đám người này ai nấy đều thành tinh hết cả, bữa cơm này ai nấy đều vui vẻ.