Không chỉ đơn thuần là mẹ, đó còn là sự ấm áo, là hạnh phúc, là tình yêu, đó chính là sự tươi đẹp duy nhất trong cuộc sống của cô.
Diệp Thiều Quang nghe Yến Thanh Ti nói xong, hơi gật gật đầu, anh ta quả thật không hiểu được.
Yến Thanh Ti nhìn đồng hồ, lười không muốn nói gì với anh ta nữa.
“Muốn bao nhiêu tiền cứ việc nói thẳng, tôi còn phải đóng phim nữa, tôi không có thời gian ngồi đây mà luyên thuyên với anh đâu.”
Diệp Thiều Quang liếc mắt nhìn Quý Miên Miên ngồi bên cạnh, mở mồm đòi: “50 vạn!”
Quý Miên Miên vừa nghe thấy thế con ngươi muốn lòi ra ngoài, chỉ thẳng vào mặt Diệp Thiều Quang mà mắng: “50 vạn, anh nghèo đến sắp phát điên rồi đấy hả, thèm tiền đến thế à, ngân hàng ngay bên cạnh kia kìa sao anh không sang mà cướp.”
“Tuy rằng vẻ bề ngoài anh giống phụ nữ thật, nhưng tốt xấu gì anh cũng là đàn ông, cái chuyện xấu hổ thế này mà anh cũng làm được, anh còn là đàn ông nữa không?”
Cả đời này của Diệp Thiều Quang cũng chỉ có một mình cô ta dám chỉ thẳng vào mặt anh mắng như thế, vẻ mặt của anh ta đen như mực.
Yến Thanh Ti cản Quý Miên Miên lại, cái xe của Diệp Thiều Quang là Bentley, bị vẽ bậy lên nhiều như thế cũng là ngoài dự đoán của anh ta, tiền sơn lại toàn bộ thân xe, cộng cả tiền thay kính chắn gió nữa, anh ta yêu cầu 50 vạn thực ra cũng không quá đáng.
Yến Thanh Ti gật đầu: “Được thôi, chỉ là 50 vạn mà thôi, tôi cho anh, coi như là bố thì cho ăn mày, dù sao ông chủ của tôi cái gì cũng thiếu mỗi tiền là nhiều thôi, quẳng cho anh coi như quẳng ra cửa sổ vậy.”
Diệp Thiều Quang cười lạnh một tiếng: “Tôi nghĩ rằng cô Yến đã nhầm rồi thì phải.”
“Nhầm cái gì cơ?”
Ánh mắt của Diệp Thiều Quang sắc bén như đao, vừa bén ngọt vừa lạnh lẽo: “Ai phá xe của tôi, thì khoản tiền này người đó phải bồi thường.”
Quý Miên Miên hét lên: “Anh, anh…ông đây dám làm thì dám chịu, anh đừng có viện cớ này mà khó xử nữ thần của tôi, không phải là 50 vạn à, ông đây bán thận đi trả anh.”
Diệp Thiều Quang lành lành liếc nhìn gương mặt bầu bĩnh đang đỏ lên vì tức giận của Quý Miên Miên, châm chọc nói: “May mà là bán thận, bán thân chắc không ai dám mua.”
“Anh…”
Yến Thanh Ti liếc Quý Miên Miên: “Được thôi, viết giấy nợ.”
Diệp Thiều Quang lười biếng nói: “Sai rồi, không phải là giấy nợ…”
Yến Thanh Ti lập tức đề cao cảnh giác: “Anh định làm cái quỷ gì thế?”
Diệp Thiều Quang chỉ vào Quý Miên Miên: “Cô ta, đến làm công cho tôi, tiền nợ, từ từ trừ vào lương, đến lúc nào đủ 50 vạn thì lúc ấy mới được đi.”
Quý Miên Miên nghe thấy vậy, cầm lấy cái ghế, “Tiên sư cha nhà anh, ông đây hôm nay nhất định phải đập chết anh, tôi cho anh…”
Yến Thanh Ti lập tức cản lại: “Miên Miên, không được manh động, đây là cục cảnh sát.”
Yến Thanh Ti châm chọc nói: “Diệp Thiều Quang anh thú vị thật đấy, anh nghĩ anh là nam chính trong phim ngôn tình Hong Kong chắc, dùng cách đòi tiền ngây thơ như thế sao không nói thẳng ra luôn, thiếu nợ thì lấy thân trả luôn đi?”
Yến Thanh Ti liếc nhìn đánh giá Diệp Thiều Quang từ trên xuống dưới: “Tôi thấy anh đòi nợ là giả, có mưu đồ khác mới là thật, chắc anh không phải là bị cô trợ lý nhỏ của tôi hành hạ đến mức nảy sinh tình cảm đấy chứ, muốn nhân cơ hội này để dễ bề ra tay chứ gì? Chậc, không nhìn ra, anh còn là người thích bị hành hạ đấy, nếu anh muốn thế thì sao không nói sớm để tôi bảo Miên Miên nhà tôi đánh cho anh tám trăm lần một ngày, đảm bảo không hôm nào là giống hôm nào.”
Quý Miên Miên nhìn Diệp Thiều Quang như thể đang nhìn một kẻ biến thái: “Fuck, ầm ĩ cả nửa ngày, hoá ra gặp biến thái….”
Diệp Thiều Quang ngẩn ra, ngay sau đó mặt mũi lập tức đỏ hồng lên.
Anh mở miệng đinh phản bác nhưng đột nhiên phát hiện ra bản thân mình thế nhưng lại không biết phải nói cái gì, bởi vì cho dù nói gì đi nữa, đều giống như anh đang chột dạ vậy.