Quả thực hôm nay là ngày mất mặt nhất kể từ anh ta khi sinh ra đến giờ, toàn bộ sĩ diện của anh đều biến thành rác rưởi trong ngày hôm nay.
Du Hí xấu hổ chạy mất dép, Nhạc phu nhân nhìn theo bóng anh ta mà nói với theo: “Tiểu Du à, sau này đến đây ăn cơm cứ dùng tên của bác là được, đến ăn lúc nào cũng được, không cần phải đặt bàn trước hai tuần đâu.”
Câu này không khác gì giáng cho Du Hí một đòn cuối cùng, ngay lúc anh ta vừa bước qua ngưỡng cửa suýt thì vấp ngã.
Chuyện lần này đã cho Du Hí một bài học nhớ đời, đừng bao giờ coi thường những bà già suốt ngày cười hì hì, càng trông hiền lành thân thiện bấy nhiêu thì khi đào hố bẫy người khác lại các ác.
Tô Tiểu Lục hỏi: “Cô, thằng nhóc nhà họ Du đó làm gì mà chọc đến cô thế?”
Nhạc phu nhân ngồi xuống, bĩu môi nói: “Hứ, muốn tranh giành phụ nữ với con trai cô à, cũng không nhìn lại xem đức hạnh mình ra sao, có bằng một góc của con trai cô không đã?”
Tô Tiểu Lục vuốt vuốt sống mũi: “Đúng thế, chắc chắc làm sao bằng anh họ được, sao đẹp trai bằng anh họ được? Có nhiều tiền đến mấy cũng chẳng bao giờ so với anh họ được? Mà quan trọng nhất là...tuy rằng tính tình của anh họ không được tốt cho lắm nhưng mà anh họ không lăng nhăng, cái thằng nhóc đó thì… cô có biết không, nó nổi tiếng là ngựa đực của thành phố này này đấy, thích nhất là trêu ong ghẹo bướm, trong nửa đầu năm nay thôi, có mấy đứa con gái đã phải phá thai vì nó, rồi lại còn tự sát uy hiếp nữa, náo loạn khắp cả thành phố lên.”
Nhạc phu nhân kinh ngạc nói: “Gây ra chuyện lớn đến thế cơ à, nhìn cậu ta thoải mái thong dong lắm cơ mà….”
Tô Tiểu Lục nói: “Hừm, còn không phải là vì cậu ta có một bà mẹ lợi hại hay sao? Cái thằng nhóc Du Hí này á, thật đúng với cái tên mà nó được đặt, chỉ biết "rong chơi bụi hoa, nơi nơi lưu tình", mỗi tội "ăn" rồi mà không biết chùi mép, đám con gái đằng sau cậu ta đều là do mẹ cậu ta xử lý hết đấy.”
Nhạc phu nhân cảm khái nói: “Chậc chậc..Thanh Ti này, Thính Phong nhà mình vẫn là tốt nhất nhỉ.”
Tô Tiểu Lục gật đầu: “Đúng đấy chị ạ, anh Thính Phong vẫn là tốt nhất.”
Hai người một tung một hứng, Yến Thanh Ti nghe mà muốn phì cười.
Cô gật đầu: “Vâng, con biết rồi.”
Thực ra kể cả bọn họ có không nói đi chăng nữa, cô cũng biết Nhạc Thính Phong tốt hơn gấp trăm ngàn lần so với cái tên Du Hí này.
Tô Tiểu Lục nói: “Chắc bữa cơm này hai người cũng không cảm thấy ngon đúng không, để cháu đổi phòng khác cho hai người, rồi bảo họ mang một bàn khác lên nhé.”
“Không cần đâu, cô với Thanh Ti quay về khách sạn luôn đây.”
“Sao mà thế được, cô ruột và chị dâu tương lai của cháu đến, thế mà cháu lại không chăm sóc cho tốt, về nhà thể nào cháu cũng bị hành chết cho mà xem.”
Tô Tiểu Lục kéo Yến Thanh Ti và Nhạc phu nhân ra khỏi phòng, đưa bọn họ đến phòng nghỉ ngơi của anh ta.
Bảo đầu bếp tạm thời dừng làm món ăn của các bàn khác, tập trung làm món ăn cho hai bọn họ trước đã.
……
Du Hí ra khỏi nhà hàng tư nhân của nhà họ Tô, giậm chân ga đến tốc độ cao nhất, phóng con Maserati đã được cải tạo chạy như bay trên đường quốc lộ
Anh ta đeo tai nghe không dây lên, gọi điện thoại cho Diệp Thiều Quang, mở mồm ra là la hét: “Mẹ nhà cậu đấy, tại sao không sớm nói cho tôi biết thân thế của Yến Thanh Ti hả.”
Giọng nói của Diệp Thiều Quang lạnh nhạt thảnh nhiên vang lên từ bên đầu bên kia: “Tại sao tôi phải nói điều đó cho cậu biết, hơn nữa, cậu cũng đâu có hỏi tôi, tôi đã nhắc nhở cậu rồi, cậu không thể chạm vào người phụ nữ đó được đâu, cậu cứ nằng nặc đòn tán cô ta bằng được, giờ còn dám trách tôi?”
“Không thể động đến cô ta? Tôi còn lâu mới tin, mẹ của Nhạc Thính Phong sỉ nhục tôi như thế, tôi càng phải ngủ với người phụ nữ của hắn.”
Giọng nói của Diệp Thiều Quang càng lạnh lùng hơn: “Du Hí, bạn bè với nhau nhiều năm thế rồi, đừng có trách tôi không cảnh báo cậu trước, cậu đừng có mà đòi đối cứng với Nhạc Thính Phong.”
Du Hí dí chân ga xuống sát sàn, chuyện này hôm nay đã khiến mặt mũi của anh ta mất sạch, căm tức nói: “Ông đây cả đời này chưa chịu nhục nhã thế bao giờ, cậu đừng có nói với tôi hắn lợi hại đến thế nào, đó là ở Lạc Thành của các cậu, còn đây là Hải Thành, ở đây, lời tôi nói mới là thánh chỉ.”