Mới vừa đi tới mép giường, lập tức bị Yến Thanh Ti kéo xuống.
Nhạc Thính Phong ngã ở trên giường, ôm lấy Yến Thanh Ti: "Lần này, để anh tới..."
Yến Thanh Ti gạt tay ra, ôm lấy cổ anh, hôn lên: "Không cần khách khí, cứ để tôi..."
Trong đầu Nhạc Thính Phong như có một đàn ngựa hoang chạy loạn qua.
Mẹ, tại sao không khí lại thay đổi, ai khách khí với em? Mẹ nó, ai thèm khách khí với em?
Nhạc Thính Phong xoay người chặn lại Yến Thanh Ti: "Không sao, anh tới, lần thuê phòng này anh bao, em không cần bỏ tiền."
Hai tay Nhạc Thính Phong đè lại cổ tay của Yến Thanh Ti, cúi đầu xuống hôn cô. Anh không muốn sẽ phải nghe thêm bất cứ lời kì lạ nào sát phong cảnh từ miệng của cô.
Vào lúc này nói cái gì cũng không bằng đem súng thật đạn thật ra trận.
Thật ra thì, ai là người chủ động, ai là người tiếp nhận cũng chẳng có bao nhiêu ý nghĩa, dù sao tới cuối cùng vẫn là loạn thành một đống mà thôi, giống như đống quần áo đang nằm trên mặt đất của hai người, quấn loạn vào nhau.
Mồ hôi rơi từ tóc xuống, ngấm vào trong gối, nhiệt độ trong không khí càng ngày càng cao, Yến Thanh Ti cảm thấy cả người đều nóng đến mức bốc hơi.
Nhất là những nơi đụng chạm với thân thể Nhạc Thính Phong, cái loại cảm giác nóng đến nỗi bản thân cô bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi.
Yến Thanh Ti nhìn khuôn mặt đẹp trai của Nhạc Thính Phong, đột nhiên cảm thấy, thật ra thì người đàn ông này... còn đẹp trai hơn cô nghĩ.
Người thì đẹp trai, lại có tiền, có trách nhiệm, trên giường cũng không tệ, chỉ trừ những lúc điên điên ra thì cũng gọi là khá hoàn hảo.
Nhạc Thính Phong cúi đầu cắn nhẹ chóp mũi của Yến Thanh Ti: "Nghĩ gì đấy, lúc này em cũng có thể thất thần là sao?”
Yến Thanh Ti bám lấy cổ anh: "Cảm thấy công phu trên giường của anh cũng không tệ."
"Cái này còn phải nói à?" Nhạc Thính Phong lại càng ra sức.
Đã nói là trời sáng thì xong việc có thể ngủ, giờ trời đã sáng con mẹ nó rồi, Yến Thanh Ti nhìn người đàn ông vẫn đang miệt mài ở trên người mình, thật muốn đạp cho một cái.
Một trận ân ái triền miên rất dài cuối cùng cũng đã kết thúc, Yến Thanh Ti mệt đến không mở nổi mắt, cô thật muốn lăn ra ngủ như chết luôn, nhưng mà nghĩ đến việc lúc 10 giờ hôm nay còn có một cảnh quay, cô nhắm mắt, cấu Nhạc Thính Phong một cái.
Nhạc Thính Phong tinh thần phấn chấn nói: "Ai ui, sao em lại cấu anh, sờ mó anh là phải chịu trách nhiệm với anh đấy?"
Sờ cái em gái anh, không thấy bà đây đang muốn bóp chết anh sao?
Yến Thanh Ti nhắm mắt, nói: "10 giờ gọi tôi dậy, tôi phải đi quay phim."
Nhạc Thính Phong liếc mắt nhìn thời gian, ha ha... em cứ ngủ trước đi, nếu 10 giờ có thể tỉnh thì nói sau.
Nhưng ngoài miệng thì lại nói: "Được, được rồi, em cứ yên tâm mà ngủ đi, anh sẽ gọi em."
Yến Thanh Ti nhắm mắt yên tâm ngủ, trước lúc ngủ trong lòng cô còn nghĩ, anh chờ đấy, bà đây tỉnh dậy nhất định phải đạp chết anh.
Nhạc Thính Phong ăn uống no đủ, tinh thần rạng ngời, anh cúi đầu ngắm khuôn mặt của Yến Thanh Ti.
Đưa tay sờ một cái, cảm thấy cô lại mất đi ít thịt rồi.
Nhạc Thính Phong thở dài, trong lòng nghĩ chờ khi nào Yến Thanh Ti đóng xong bộ phim này nhất định phải mang về nhà nuôi cho béo.
Nhạc Thính Phong véo mặt Yến Thanh Ti lầm bầm nói: "Anh thấy, mục tiêu “làm em tới mức đã nghiền thì thôi” thực sự là quá lớn, anh hình như không làm được, phải làm sao bây giờ?”
Yến Thanh Ti đã ngủ, dĩ nhiên là không thể trả lời anh.
Nhưng mà, cô nhíu mày một cái, quay đầu, tránh móng vuốt của Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong sờ cằm nói: "Nhưng mà, anh có thể để em ngủ cả đời với anh, em thấy sao?"
Yến Thanh Ti vẫn đang chìm vào giấc ngủ, Nhạc Thính Phong nắm bàn tay cô, đan vào với tay mình.
"Anh là đàn ông, ăn thiệt thòi một chút cũng được, cứ quyết định như vậy đi, em không cần khách khí, yên tâm mà ngủ."