Quý Miên Miên tức quá, trong đầu cô nghĩ gì là buột mồm nói ra hết, quên luôn cả việc còn có Yến Thanh Ti bên cạnh nữa.
Yến Thanh Ti kinh ngạc nhìn Quý Miên Miên.
Vãi, Miên Miên không nói Diệp Thiều Quang còn hôn con bé nữa cơ đấy.
Yến Thanh Ti nghĩ tới gương mặt của Diệp Thiều Quang, một tên nham hiểm, xảo trá như hắn còn chiếm tiện nghi một cô gái mới lớn nữa, con mẹ nó, hắn có còn là người nữa không?
Cướp nụ hôn đầu của con gái nhà người ta, nụ hôn đầu đó!
Diệp Thiều Quang ở đầu dây bên kia cũng ngẩn ra... anh ta bỗng không biết nói gì vào lúc này nữa.
Anh ta nghĩ hình như không nên thế này mới phải, vốn dĩ kịch bản sẽ là anh ta lấy bằng chứng để uy hiếp Quý Miên Miên, để cô nghe theo sự sắp xếp của anh, giúp anh giám sát Yến Thanh Ti, thế nhưng... hiện tại, sao cứ cảm thấy lệch lạc thế nào ấy nhỉ?
Ngón tay Diệp Thiều Quang bất giác sờ lên môi, nụ hôn đầu? Bỗng cảm thấy như vậy cũng không tồi.
Đầu dây bên kia, Quý Miên Miên nói: "Chuyện này tôi không thèm tính toán với anh. Tuy anh đã cướp mất nụ hôn đầu của tôi, nhưng tôi cũng chẳng phải kẻ lòng dạ hẹp hòi, anh cứ ngoan ngoãn giao bằng chứng ra đây, chúng ta coi như hòa. Sau này nếu gặp mặt, chúng ta vẫn sẽ là những kẻ qua đường thân thiện."
Diệp Thiều Quang mở miệng, có cần lạc đề đến vậy không? Cô nàng này sao bỗng trở nên thông minh quá vậy?
Diệp Thiều Quang nhấn nhấn môi, nói: “Phải, tôi hôn đấy, thì sao nào? Cô ra giá như vậy có phần hơi chát rồi đấy. Dù cho nụ hôn đầu cũng có giá, nhưng chẳng phải cũng chỉ như chuồn chuồn đụng nước thôi sao, thế mà cô lại muốn dùng nó để đổi lấy bằng chứng, cô thấy có khả năng chắc? "
Quý Miên Miên nghiến răng: "Vậy anh muốn thế nào?"
Diệp Thiều Quang bỗng lại muốn đùa với cô nàng thêm lần nữa, nói: "Đêm nay tới phòng 3701 khách sạn Hi Thành, một mình cô tới thôi, tôi sẽ nói cho cô cái giá nào là thích đáng. Nhớ kĩ, chỉ một mình cô thôi, nếu có thêm bất cứ ai khác thì đừng trách tôi ra tay độc ác."
"Anh..." Quý Miên Miên vừa nói được một chữ thì điện thoại bị dập, cô gọi lại nhưng không được.
Quý Miên Miên cuống cuồng nhìn Yến Thanh Ti: "Chị, làm thế nào bây giờ?"
Yến Thanh Ti nheo mắt: "Đi, tất nhiên phải đi rồi, chị đi với em. Tới lúc đó, lấy được chứng cứ thì rút, không lấy được thì giết chết hắn."
Bên tai truyền tới một âm thanh nhỏ nhẹ: "Giết ai cơ, có cần anh giúp không?"
Yến Thanh Ti trả lời theo phản xạ: "Cảm ơn, không cần."
Quý Miên Miên vừa thấy người phía sau Yến Thanh Ti, vội đưa tay che lấy mặt.
Yến Thanh Ti nuốt nước bọt, ngẩng đầu lên nhìn Nhạc Thính Phong đang cười như không cười, vẻ đẹp khôi ngô tà mị, xuất hiện dưới ánh mặt trời, đúng là rất đẹp.
Lòng bàn tay Yến Thanh Ti bắt đầu đổ mồ hôi: "Anh... sao anh lại tới đây?"
Nhạc Thính Phong nhếch khóe miệng: "Anh tới xem tên nào không muốn sống nữa mà lại chọc vào người phụ nữ của anh? Nào, nói anh nghe xem, để anh dần chết hắn."
Yến Thanh Ti hơi run lên: "Không có, làm gì có, anh nghe nhầm rồi, thật đấy! Tôi bảo nóng nực thế này thì chẳng khác nào đang giết người."
Nhạc Thính Phong liếc nhìn đồng hồ: "Cho em năm phút nghĩ cách kiếm cớ, nếu không lừa được anh, hậu quả thế nào em biết rồi đấy."
Yến Thanh Ti...!
"Vậy, phiền anh tạm đứng xa ra chút đã, anh đứng gần tôi như vậy, tôi không nghĩ được."
Nhạc Thính Phong bước xa ra vài bước, ánh mắt lạnh lẽo, người khác nhìn lướt qua thôi cũng thấy sợ.
Quý Miên Miên nhỏ giọng hỏi: "Chị, ông chủ đáng sợ quá, hồi đó chị làm thế nào để hạ được ông chủ vậy?"
Yến Thanh Ti: "Ngủ rồi thu phục anh ta đấy! Đối với một người đàn ông, khi em không thể thuyết phục được hắn, vậy hãy ngủ với hắn đi."
Quý Miên Miên nhìn cô đầy vẻ sùng bái.
Vài phút sau, Yến Thanh Ti đứng dậy, Quý Miên Miên hỏi: "Chị, chị đây là..."
"Đi ngủ với anh ta!"