Yến Thanh Ti có phần sốt ruột khi cởi cúc áo của anh, cô giật hai cái ra, nói: "Tự cởi đi, mát rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, tôi bận lắm."
Nhạc Thính Phong cảm thấy khung cảnh này có vẻ không đúng lắm, sao anh cứ có cảm giác anh đang bị Bá Vương ngạch thượng cung vậy nhỉ?
Nhạc Thính Phong giữ tay Yến Thanh Ti lại: "Em nghĩ kĩ chưa, chỗ này gần phim trường của em đấy, xung quanh người tới kẻ lui, giờ chỉ cần chiếc xe này rung lên, người khác chỉ cần nhìn thôi cũng biết đang làm gì luôn đấy?"
Yến Thanh Ti kéo cằm Nhạc Thính Phong, cười rộ lên: "Không phải chứ, anh mà cũng để ý đến chuyện này cơ à? Anh mà cũng biết thẹn thùng thế á?"
"Anh sợ em…"
Yến Thanh Ti “xì” một tiếng: "Sợ gì chứ, thích chụp thì chụp đi, scandal của tôi nhiều như vậy, tôi còn sợ cái này chắc? So với việc để người khác bịa đặt, tôi thà tự mình làm thật còn hơn. Anh có làm không đây, đừng có lôi thôi nữa."
Nhạc Thính Phong cắn răng: "Tất nhiên là làm rồi..."
Anh thật sự rất buồn bực, đang yên đang lành, lần nào nó cũng tự nhiên trở nên kì quặc hết. Sao Yến Thanh Ti không thể bình thường giống như bao cô gái khác, ít nhiều cũng phải để anh có chút cảm giác thành tựu nhỉ?
Nhạc Thính Phong cảm thấy bất bình trong lòng, anh tốc váy Yến Thanh Ti lên, vẻ mặt u ám.
Bỗng nhiên, “đang đang đang” có người gõ lên cửa sổ xe.
Yến Thanh Ti lườm anh: "Tại anh hết đấy, nằm xuống để tôi làm là được rồi, lại còn cứ chơi trò rụt rè với tôi làm gì? Anh cũng không xem lại mình xem bản thân có phải là người biết rụt rè là gì không? Giờ thì hay rồi, lại bị người ta làm phiền rồi đây này."
Nhạc Thính Phong...
Lời này... lời này... có lí lắm, anh thật sự không cãi lại được nữa rồi!
Kéo cửa kính xe xuống một chút, Yến Thanh Ti thấy gương mặt bầu bĩnh đang đỏ bừng hết lên của Quý Miên Miên: "Có chuyện gì thế?"
Quý Miên Miên cảm thấy một mùi gian tình xộc lên mặt, cô thấy rất khó xử, không dám nhìn thẳng hai người, chỉ lắp bắp nói: "Chị... cảnh, cảnh quay... sắp, sắp bắt đầu rồi!"
Yến Thanh Ti liếc Nhạc Thính Phong: "Đã bảo anh nhanh lên rồi, xem đi, không kịp rồi đây này, thôi đợi đến tối đi."
Yến Thanh Ti chỉnh đốn lại quần áo, cô đưa tay ra muốn mở cửa xe, lại bị Nhạc Thính Phong ngăn lại.
"Suýt chút nữa thì bị em qua mặt rồi." Cuối cùng, Nhạc Thính Phong cũng tìm lại được lí trí, suýt chút nữa thì anh quên mất chuyện quan trọng nhất.
"Chuyện tối nay, em cũng phải nói rõ cho anh biết, rốt cuộc là em muốn giết ai?"
Yến Thanh Ti thuộc kiểu người không bao giờ chịu để tâm, lại cứ thích chạy đi làm chuyện xấu mà chẳng chịu phòng bị hay đề phòng gì cả.
Yến Thanh Ti cười ha hả: "Cũng chẳng có ai đâu... đùa tí thôi."
Cô cũng không nhìn rõ Nhạc Thính Phong đã ấn vào đâu, cánh cửa sổ xe khép lại, cửa xe tự động khóa: "Được thôi, em không nói, vậy chúng ta khỏi cần xuống nữa, chẳng phải em muốn ngủ phục anh sao? Tới đi."
Yến Thanh Ti vươn tay xoa đầu Nhạc Thính Phong: "Ngoan nào, ở ngoài cả đoàn làm phim đang đợi tôi quay kìa, tối về tôi sẽ nói với anh."
Nhạc Thính Phong chậm rãi cài lại cúc áo sơ mi, từ tốn nói: "Đừng có sờ, đừng có động chạm gì vào anh nữa, đừng tưởng muốn dùng kế mật ngọt chết ruồi để làm anh sa đọa. Anh không phải là người chỉ cần tùy tiện ngủ là có thể thỏa hiệp đâu, anh là người rất có nguyên tắc… Lần này, em đừng có nghĩ tới việc qua mặt anh. Bên ngoài mọi người phải đợi thì sao, anh vẫn là ông chủ của em đấy, em không dám để người khác đợi em, thế mà em dám chọc cho ông chủ em không vui thế này à?"
Yến Thanh Ti lườm một cái, nói như thể anh thật sự có nguyên tắc lắm ấy, có giỏi ban nãy lúc bị hôn anh phản kháng lại đi.
Yến Thanh Ti cười nói: "Ông chủ, ông chủ... ông chủ à... tôi biết anh là ông chủ của tôi mà, chúng ta đều là người lớn cả rồi, đừng có bướng bỉnh thế nữa được không?"