Lần này chỉ là bị thương, nhưng lần sau, liệu có… may mắn đến thế không?
Sinh mệnh của con người là thứ yếu ớt đến thế nào chẳng lẽ cô lại không biết, chỉ thoáng một cái, bảo không có là không có.
Cô có thể giở những thủ đoạn hèn hạ với những người mà cô căm hận, hưng tại sao cô vẫn không học được cách bảo vệ những người mình yêu quý?
Cô không có năng lực bảo vệ bọn họ, vậy thì cô dựa vào cái gì mà nhận sự yêu thương ấm áp từ họ?
Yến Thanh Ti mấp máy đôi môi: “Em… em…”
Nhưng mà, sao có thể không trách cô được, làm sao có thể không trách cô được đây? Rõ ràng… tất cả đều là do cô, căn nguyên đều từ cô mà ra mà?
Bọn họ nói không trách cô cũng chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi.
Yến Thanh Ti đến bây giờ mới thực sự tin tưởng hoàn toàn rằng Nhạc Thính Phong yêu cô rất sâu đậm. Tình cảm của hai mẹ con nhà họ Nhạc sâu sắc đến đâu, cô chỉ cần nhìn một cái thôi cũng có thể cảm nhận ra, nhưng Nhạc Thính Phong dù biết rõ rằng đây là một biến tướng của việc cô đã hại Nhạc phu nhân, nhưng anh vẫn có thể khoan dung, nhẫn nhịn cô, sợ rằng anh đã thực sự yêu đứa con gái xấu xa đến cùng cực như cô rồi.
Trong lòng Yến Thanh Ti đang run rẩy, tay cô cũng đang run lên, cô sợ… cô thực sự không chịu nổi.
Nhạc Thính Phong biết chuyện này chắc chắn là một sự đả kích vô cùng lớn đối với cô, anh cũng muốn an ủi cô, nhưng Nhạc phu nhân giờ vẫn đang hôn mê, anh phải ở bên cạnh để trông nom bà. Đợi sang ngày mai bà tỉnh lại, anh sẽ đi an ủi Yến Thanh Ti, hơn nữa, anh cảm thấy bây giờ cái Yến Thanh Ti cần nhất chính là nghỉ ngơi, cô cần phải nghỉ ngơi.
Nhạc Thính Phong ôm lấy Yến Thanh Ti: “Về đi, ngoan, nghe lời anh, ngày mai mẹ tỉnh rồi em lại vào thăm bà sau. Mẹ rất thương em, bà cứu em là vì muốn em được bình an, nếu bà biết em biến thành như thế này, bà sẽ buồn lắm đấy… Tiểu Từ, hai người đưa Thanh Ti về đi, bảo cô ấy nghỉ ngơi, ngày mai nếu có lịch quay thì cũng không cần quay, cô ấy cần phải nghỉ ngơi.”
Tiểu Từ cùng Quý Miên Miên vội vàng bước lên phía trước.
Quý Miên Miên nhỏ giọng nói: “Chị, chúng ta về trước đã, đi nào…”
Hai người mỗi người cầm một tay Yến Thanh Ti kéo cô đi nhưng lại không dám quá mạnh tay.
Yến Thanh Ti không hề giãy giụa, cô giống như một con rối gỗ bị kéo về phía trước, cô nghiêng đầu quay lại nhìn, nhìn thấy y tá đẩy Nhạc phu nhân ra khỏi phòng cấp cứu, cô không nhìn rõ dáng vẻ của bà, cô bị kéo đi càng lúc càng xa.
Cơn đau nhói liên hồi trong tim cô dường như biến mất, trong đầu cô lướt qua những hình ảnh khi cô và Nhạc phu nhân ở bên cạnh nhau.
Chút giúp đỡ bé nhỏ mà cô đã làm cho Nhạc phu nhân không đủ để so sánh với sự ấm áp mà bà đã mang lại cho cô.Nếu như không có Nhạc phu nhân, thì đó có lẽ cả đời này cô sẽ không biết đến sự ấm áp của tình người là như thế nào.
Vào thang máy rồi, Yến Thanh Ti vẫn cúi thấp đầu, từ đầu đến cuối không nói một câu nào. Tiểu Từ và Quý Miên Miên đều lo lắng, nhưng hai người bọn họ lại không biết nên nói cái gì.
Quý Miên Miên lòng nóng như lửa đốt nhưng lại không biết nên làm thế nào, cô quenYến Thanh Ti chưa được bao lâu nhưng nữ thần của cô không nên như thế này!
Ra khỏi thang máy, Quý Miên Miên và Tiểu Từ không dám thả lỏng tay của Yến Thanh Ti ra, hai người trực tiếp đưa cô lên xe, đóng cửa lại.
Tiểu Từ lái xe, Quý Miên Miên ngồi cùng với Yến Thanh Ti ở ghế sau, cô mở bình nước ra đưa cho Yến Thanh Ti: “Chị, uống ngụm nước đi.”
Yến Thanh Ti vẫn cúi đầu bất động, không nói gì cả.
Quý Miên Miên chỉ đành rụt tay lại, cô liếm môi ảo não vò đầu, nếu như cô thông minh hơn một chút thì tốt rồi, thông minh hơn sẽ biết an ủi chị ấy thế nào.
Sắc trời bên ngoài cũng đã sáng dần lên, Hải Thành - thành phố to lớn này đang trở mình thức giấc, trên đường xe cộ bắt đầu dần dần tấp nập lên.
Yến Thanh Ti ngẩng đầy nhìn những cao ốc san sát phía xa, thành phố to lớn đến thế, người người qua lại đông đúc đến vậy, nhưng cô lại… vẫn không thể hoà nhập được vào trong đó.