Hiện tại, Yến Thanh Ti đang rất bình tĩnh, dường như cơn điên vừa rồi của cô chỉ như một ảo giác, căn bản không phải sự thật.
Nếu không phải nữ diễn viên kia đang ngã dưới đất, ho khù khụ, tất cả mọi người có lẽ sẽ chỉ cho rằng đây là một trò đùa.
Nhưng lúc này Yến Thanh Ti càng bình tĩnh lại càng khiến mọi người cảm thấy đáng sợ.
"Yến Thanh Ti, giờ tôi chính thức thông báo với cô, đoàn làm phim của tôi chấm dứt hợp đồng với cô. Từ nay về sau, tất cả phim của tôi đều sẽ không tìm cô đóng nữa."
Đạo diễn Quách bị tức đến hồ đồ, không thấy phó đạo diễn ở bên cạnh đang nháy mắt ra hiệu với ông ta.
Hậu đài của Yến Thanh Ti, các người có đắc tội nổi không?
Sau khi Yến Thanh Ti lau sạch tay, cô vứt giấy, ngẩng đầu nhìn đạo diễn: "Vậy ông cứ thử xem, ông dám đá tôi, có tin tôi có thể khiến bộ phim này của ông vĩnh viễn không thể lên sóng được không?"
"Cô... Cô..." Đạo diễn bị Yến Thanh Ti nói vậy, nghẹn lời.
Quả thật, ông ta là một đạo diễn rất có tiếng trong giới, có cũng sức kêu gọi, nếu Yến Thanh Ti không có chống lưng, chỉ cần bên phía ông ta nói ông ta “phong sát” Yến Thanh Ti, những người cùng ngành cũng sẽ nể mặt ông mà cạch mặt cô.
Nhưng sau lưng Yến Thanh Ti có hậu đài, cô ta có đàn ông nâng đỡ.
Một người là Thái tử gia của nhà họ Nhạc, một người là Diệp công tử, không thể dây được với bên nào hết.
Hiện tại đạo diễn mới bắt đầu thấy hối hận, không khác gì bị người ta tát cho mấy phát vào mặt.
"Còn nữa, đừng có mà nghĩ tới việc cắt cảnh quay của tôi, trừ khi, ông không muốn lăn lộn trong cái giới này nữa! Để tôi tặng ông một câu, đi đêm lắm có ngày gặp ma đấy."
Sắc mặt đạo diễn thay đổi liên tục, không biết ông ta đang nghĩ gì trong lòng.
Yến Thanh Ti nhìn Quý Miên Miên, cô vội vàng thu dọn túi cho Yến Thanh Ti rồi rời khỏi đó.
Phó đạo diễn vội vàng chạy tới giảng hòa: "Thanh Ti à... em bớt giận bớt giận, hôm nay còn cảnh quay của em cơ mà."
Yến Thanh Ti đeo kính râm lên, khinh khỉnh nói: "Quay cái gì mà quay, hôm nay tôi không vui, không muốn quay nữa."
Yến Thanh Ti tự hỏi, từ lúc cô bước vào quay phim tới giờ vẫn luôn cẩn thận, nghiêm túc, bất kể hoàn cảnh quay có tồi tệ thế nào cô cũng không nói một lời, nhưng hôm nay... cô thật sự muốn kênh kiệu một lần, cô sắp chống đỡ không nổi nữa rồi.
Yến Thanh Ti dẫn Quý Miên Miên đi, để lại cả đám người đang ngơ ngác nhìn nhau.
Tống Thanh Ngạn lạnh nhạt đứng bên cạnh nhìn, anh ta phát hiện ra, Yến Thanh Ti dám làm như vậy không phải vì hậu đài của cô vững chắc đến thế nào, mà là vì cô không thèm quan tâm.
Cô không quan tâm có thể lăn lộn được trong giới này bao lâu, không quan tâm tới danh tiếng, ngay đến cả chính bản thân mình cô cũng mặc kệ.
Một người phải sống trong bao tuyệt vọng mới có thể được như vậy đây!
...
Trong viện, Nhạc phu nhân nằm trên giường cảm thấy thật nhàm chán, được chăm sóc nghỉ ngơi hai ngày, bà đã cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi, bà u oán nói: "Haizzz, Thanh Ti nhà chúng ta sao vẫn chưa đến thăm mẹ nhỉ?"
Tim Nhạc Thính Phong khẽ thắt lại, hai ngày nay anh vẫn luôn ở trong viện chăm sóc Nhạc phu nhân, anh không tới xem Yến Thanh Ti, anh tưởng Yến Thanh Ti sẽ tới đây nhưng không ngờ cô vẫn không chịu vác mặt tới.
Nhạc Thính Phong lo rằng Yến Thanh Ti sẽ xảy ra chuyện, nhưng anh vẫn an ủi mẹ: "Con không cho cô ấy tới đấy, mẹ vì cứu cô ấy mà bị thương, cô ấy đang rất tự trách mình, con sợ cô ấy tới viện, thấy mẹ sẽ càng đau lòng hơn."
Nhạc phu nhân đang định nói gì, cửa phòng mở ra, một cặp vợ chồng tóc tai bạc trắng bước vào, vừa thấy Nhạc phu nhân đã hô lên: "Mi Mi à."
Nhạc phu nhân kinh ngạc: "Ba mẹ, sao hai người lại tới đây? Xương cốt già cả rồi, không sợ bị gãy à?"
Tô lão thái thái nghe thấy thế liền rơi nước mắt: "Con bị thương nặng như vậy chúng ta có thể không đến được sao?"
Nhạc phu nhân khua tay: "Con không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi, có điều, ba mẹ tới cũng tốt, vừa hay để hai người xem con dâu của con luôn, con bé tốt lắm!"