Mấy ngày nay không được nghỉ ngơi tử tế, sau khi đứng dậy cô bị choáng váng kịch liệt, Yến Thanh Ti tựa vào thân cây, đợi khi cô thấy khá hơn mới mở mắt ra, cô muốn nhổ bông bồ công anh kia.
Nhưng khi cô ngẩng đầu nhìn qua đó, lại thấy một bàn tay đang nhổ đóa hoa ấy lên.
Yến Thanh Ti sững sờ, cô lập tức nấp vào.
Dưới ánh nắng chói trang, nụ cười của anh sáng ngời, như có thể xuyên qua mây đen, chiếu xuống vực thẳm tối tăm vĩnh viễn không thấy đáy, đem tới cho cô một cảm giác rung động trước nay chưa từng có.
Anh cầm bông bồ công anh xanh ngắt đi tới, đứng trước mặt Yến Thanh Ti, vươn tay gõ lên trán cô một cái: "Anh biết ngay ban nãy anh không nhìn nhầm mà, em ở đây thật. Đợi em cả hai ngày trời mà em cũng không đến, muốn tạo phản hả?"
Trán Yến Thanh Ti bị đánh đau, mới định thần lại được.
"Anh... sao..."
Nhạc Thính Phong không cho cô cơ hội nói, ôm lấy vai cô: "Nếu anh không qua chắc sẽ không phát hiện ra việc em đang làm biếng ở đây đấy. Đi nào, lên với anh, mẹ chồng em đang nhớ em sắp chết rồi kìa."
Yến Thanh Ti kéo Nhạc Thính Phong lại: "Em... đợi đã..."
Cô không thể đi gặp Nhạc phu nhân được.
Nhạc Thính Phong véo mặt Yến Thanh Ti: "Đợi cái gì mà đợi? Mẹ chồng chuẩn mực của em giờ đang đợi em, đợi sắp thành oán mẫu tới nơi rồi. Nếu em còn không chịu đi, nói không chừng bà ấy mắc bệnh tương tư mất."
"Anh... giờ... em... đoàn làm phim có việc, em phải mau trở về, hai ngày nữa em sẽ tới."
Yến Thanh Ti muốn trốn tránh, cô không dám nhìn mặt Nhạc phu nhân, cô không biết nên đối mặt thế nào với chuyện tiếp theo nữa.
Nếu cô lí trí một chút, giờ cô nên nói thẳng với Nhạc Thính Phong, cô không muốn tới tìm bà, không muốn có bất cứ quan hệ gì với bà nữa, cô phải tránh xa bà càng xa càng tốt.
Nhưng cô cứ khăng khăng không muốn lí trí đấy, cô khăng khăng ích kỉ muốn hưởng thụ sự ấm áp đó nhiều hơn đấy. Đã bao nhiêu năm cô phải một mình đi trên con đường chông gai này rồi, khó khăn lắm mới có thể gặp được chút ôn tồn này, cô thật sự không nỡ buông tay!
Yến Thanh Ti đấu tranh lịch liệt trong lòng, cô nên rời đi hay vờ như không có chuyện gì mà tiếp tục ở lại đây.
Yến Thanh Ti đẩy Nhạc Thính Phong ra, xoay mình muốn đi.
Giọng Nhạc Thính Phong từ phía sau sắc nét truyền tới: "Em đang trốn tránh cái gì chứ?"
Yến Thanh Ti dừng bước, tay dần nắm chặt lại.
"Em có vướng mắc trong lòng đúng không?"
"Em cảm thấy em đang liên lụy tới anh phải không?"
"Em cảm thấy, nếu không phải là em, tất cả những chuyện này sẽ không xảy ra, phải vậy không?"
Nhạc Thính Phong hỏi liền tù tì ba câu khiến Yến Thanh Ti bắt đầu run lên, anh như con sâu chui ra từ trong lòng cô vậy.
Yến Thanh Ti đã bước ra khỏi bóng râm của cây đại thụ, đứng dưới ánh nắng chói chang, ánh nắng chiếu xuống, cô không cảm thấy nóng, chỉ cảm thấy từng trận lạnh toát tỏa ra từ tim mình.
Nhạc Thính Phong bước tới, lại đứng trước mặt Yến Thanh Ti.
Anh ở trong viện chăm sóc cho Nhạc phu nhân vài ngày, mắt đã hơi thâm quầng, còn có râu lún phún. Anh xắn tay áo, cánh tay lộ ra, tóc tai có chút hỗn loạn, nhưng mắt anh vẫn đen và sáng ngời, sâu thẳm, khi nhìn Yến Thanh Ti, dường như có thể cào hết mọi bí mật trong lòng cô ra, đặt dưới ánh mặt trời chói chang kia.
Nhạc Thính Phong nhếch cằm Yến Thanh Ti lên, ép cô nhìn anh.
Anh nói: "Yến Thanh Ti mà anh quen biết trước giờ không phải là người như vậy, cô ấy sẽ không bao giờ trốn tránh."
Môi Yến Thanh Ti run lên, tự giễu chính mình, cô nhìn Nhạc Thính Phong: "Phải, người trước đây anh quen không phải như vậy, nếu tôi còn là Yến Thanh Ti như khi anh vừa mới quen biết, tôi sẽ không chút do dự mà lợi dụng anh."