Yến Thanh Ti cười khổ: "Sau đó sẽ hưởng thụ sự quan tâm, săn sóc mà Nhạc phu nhân dành cho tôi, còn không chút cảm giác tội lỗi, khiến hai người phải chịu đựng những nguy hiểm mà đáng ra hai người không phải gánh chịu."
"Nhưng hiện tại..." Cô không làm được.
Con người ta khi có vướng bận thì sẽ mềm lòng, sẽ trở nên do dự thiếu quyết đoán, sẽ không còn là chính mình.
Đây là những thứ mà trước đây Yến Thanh Ti ghét nhất, vì cô cảm thấy nó thật vô dụng và có thể sẽ trở thành gánh nặng trên con đường trả thù của cô.
Nhạc Thính Phong bỗng ôm lấy Yến Thanh Ti, anh cười nói: "Anh rất vui... thật sự rất vui!"
Hình như một chữ vui không thể diễn đạt được hết tâm trạng của anh lúc này, anh lại phải nói thêm lần nữa.
Đối với Nhạc Thính Phong mà nói, có thể nghe được những lời này từ miệng Yến Thanh Ti, mọi thứ đều đáng giá hết. Nnếu như để mẹ anh nói, chắc chắn bà sẽ bảo: Đỡ một dao này hời thật.
Nhạc Thính Phong luôn biết Yến Thanh Ti vẫn cứ vô tâm khi ở bên anh cả một khoảng thời gian dài như vậy. Trước đây anh nghĩ, không sao, em vô tâm, nhưng anh có là được, anh chẳng những có tâm, anh còn có kiên nhẫn và lòng kiên trì nữa.
Anh có nhiều trái tim như vậy, sớm muộn gì cũng có thể trao cho em một cái.
Sớm muộn gì anh cũng có thể trồng một trái tim vào lòng em.
Giờ thật tốt, anh đã đúng.
Yến Thanh Ti kinh ngạc nhìn Nhạc Thính Phong, người anh rất nóng, nhiệt độ lại cao, cơ thể anh vốn đã ấm, dưới ánh nắng, lại như bị nướng lên, người anh nóng như thiêu như đốt. Yến Thanh Ti bị anh ôm vào lòng, như bị ném vào một cái lò, toàn thân như sắp bị hòa tan.
Nhạc Thính Phong cúi xuông hôn mạnh một cái lên gương mặt ngốc nghếch của Yên Thanh Ti: "Anh rất vui, sự cố gắng của anh và mẹ cuối cùng cũng không vô ích rồi. Tốt lắm, quả nhiên là người một nhà."
Yến Thanh Ti cảm thấy mình như sắp bị tan rã, cô rất lo, điều này sẽ khiến cô đưa ra quyết định không lí trí, cô gắng sức đẩy Nhạc Thính Phong ra.
"Nhạc Thính Phong, anh chẳng biết gì hết, anh vui vẻ cái gì? Anh có gì đáng vui hả? Anh có biết là tôi..."
Cơn tức giận của Yến Thanh Ti vừa bùng lên, cô lại không kịp nói hết câu đã bị Nhạc Thính Phong ôm lấy, cúi đầu hôn chặt lên môi cô, vừa mạnh bạo, lại rất chuyên tâm.
Môi anh còn ấm hơn cả nhiệt độ trên người, Yến Thanh Ti chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, cô không tự chủ được mà dựa gần vào Nhạc Thính Phong, tay cô bất giác ôm lấy cổ anh.
Nhạc Thính Phong như thể đã học được các chiêu thức của Yến Thanh Ti, khi bạn không thuyết phục được một cô gái, vậy hãy "ngủ phục" cô ấy, tất nhiên hiện tại anh không thể nào mà ngủ được, nhưng không cần nhiều lời cứ hôn trước đã, điều này ngược lại vẫn có thể làm được.
Nhạc Thính Phong hôn Yến Thanh Ti tới nỗi khiến cô thở hổn hển, hôn cho cô toàn thân mất hết sức lực, phải tựa vào anh.
Nhạc Thính Phong nhếch cằm Yến Thanh Ti lên: "Anh biết em làm gì, anh biết em nghĩ thế nào, anh còn biết em đang chuẩn bị làm gì nữa cơ. Nhưng... tốt nhất em-đừng-có-nói- ra-những-lời-tuyệt đối không thể nói ra, vì nói với anh cũng bằng thừa thôi. Anh sẽ càng không thừa nhận, em nói rồi cũng chỉ tự tìm phiền phức cho mình, càng cho anh một lí do tốt để ngủ với em thôi."
Thật ra Nhạc Thính Phong biết hết, anh biết rõ mọi chuyện, anh rõ hơn bất cứ ai, thậm chí anh còn hiểu rõ hơn cả bản thân Yến Thanh Ti nữa.
Từ hôm Yến Thanh Ti thấy Nhạc phu nhân bị thương tới giờ, cô không hề xuất hiện, Nhạc Thính Phong biết cô đang đi vào ngõ cụt, cô đang tự đào một cái hố cho chính mình.
Vốn dĩ Nhạc Thính Phong muốn cho Yến Thanh Ti thời gian để cô một mình suy nghĩ thật kĩ, nhưng giờ anh thấy, cô gái ngốc nghếch này vào lúc quan trọng lại chẳng trông cậy được gì.