Ở một nơi khác, Giang Lai cẩn thận gõ cửa rồi mới đi vào: "Nhạc tổng, đã xử lí xong hết rồi ạ, MV của Cận Tuyết Sơ mới quay được đoạn đã phải dừng lại."
Nhạc Thích Phong nở một nụ cười ác độc trong tay vẫn vân vê một đồng tiền xu.
Làn môi Nhạc Thích Phong vừa hồng lại vừa mỏng, lạnh lùng nhưng vẫn mê người: "Không trách được lại dám bỏ bom tôi, cứ tưởng cô nàng tự dưng lại có cốt khí hóa ra là đã tìm được “đông gia” khác, không ngờ cô ta lại có khả năng đến vậy, mới về nước được mấy ngày đã có thể bò lên người Cận Tuyết Sơ."
*Đông gia: Ông chủ.
Giang Lai không dám nói câu nào, những lúc như thế này tốt nhất là im miệng.
Chờ Nhạc Thích Phong nói xong, Giang Lai mới cắn răng mở miệng: "Nhạc tổng, nếu không quay được trong Studio, có khả năng Cận Tuyết Sơ sẽ chuyển sang quay ngoại cảnh."
Nhạc Thích Phong đảo mắt liếc cậu một cái, Giang Lai run rẩy.
"Tôi có hỏi cậu cái này sao?"
Giang Lai vội vàng lắc đầu.
“Cạch” - Nhạc Thích Phong đập đồng xu lên bàn, "Cái tôi muốn là anh ta vĩnh viễn không bao giờ quay được."
Giang Lai khẩn trương: "Nhạc tổng, sau lưng Cận Tuyết Sơ có hai công ty lớn là Kim Vũ và Hoàn Nhạc, bản thân anh ta cũng là cổ đông của hai công ty, như vậy...... không tốt lắm đâu."
Nhạc Thích Phong nghiêm túc gật đầu, "Đúng là không tốt lắm!"
Giang Lai còn chưa thở xong một hơi thì nghe Nhạc tổng nói tiếp:"Nói cho Khúc Kính, có thể liệt Kim Vũ và Hoàn Nhạc vào kế hoạch thu mua năm nay."
Giang Lai, ngã cái rầm!
Sếp, anh có thể đừng tùy hứng như vậy không?
"Vâng, tôi sẽ đi thông báo với Khúc tổng ngay bây giờ."
Nói cho cùng thì Giang Lai cũng có không có cam đảm để khuyên bảo ông sếp “đáng kính” của mình mà nhanh chóng chạy ra ngoài làm việc, một giây thôi cậu cũng không muốn ở lại.
Mười phút sau, chiếc điện thoại trên bàn làm việc của Nhạc Thính Phong vang lên, anh cầm lấy: "A lô."
Trong điện thoại lập tức vang lên giọng nam: "Đại ca, anh làm sao vậy, không phải đã nói năm nay không có kế hoạch cho việc phát triển ngành giải trí sao?"
Tay phải Nhạc Thích Phong chậm rãi xoay bút: "Bây giờ tôi lại muốn rồi."
"......"
Nhạc Thích Phong: "Còn vấn đề gì à?"
"Không...... không có vấn đề gì, vô cùng OK, cái đó...... Em sẽ mau chóng cho người lên kế hoạch thu mua."
Kết thúc cuộc gọi, Khúc Kính lập tức quay ra nhìn Giang Lai – người đang ngồi đối diện bàn làm việc mình.
"Rốt cuộc thì xảy ra chuyện gì, lại có người nào chọc vào vị tổ tông này hả? Đã lâu lắm rồi không thấy anh ta tức như vậy."
Giang Lai thở dài: "Bị người ta bỏ bom.”
Khúc Kính trợn tròn mắt, "Ôi đệt, vị cao nhân nào to gan vậy? Muốn tìm chết à."
Khúc Kính là con lai, anh có một phần tư dòng máu nước M, khuôn mặt ưa nhìn lại cộng thêm hốc mắt sâu hun hút nên trông khá là lãng tử, khi hai mắt anh ta trợn to như vậy, có chút giống như con mèo đang hoảng sợ quá độ.
Giang Lai buồn bã nói: "Một cô gái."
Khúc Kính bĩu môi: "Có phải đã bị ném xuống sông làm mồi cho cá rồi hay không?"
Giang Lai lắc đầu: "Cũng không có, người ta vẫn còn tốt lắm, tốt hơn tôi và anh nhiều."
Khúc Kính vỗ bàn: "Tại sao? Không thể nào, tôi biết anh ấy nhiều năm như vậy, chưa thấy ai chọc vào anh ấy mà có kết quả tốt cả, cậu cứ nhìn tôi mà xem, chẳng có ai là ngoại lệ cả."
Giang Lai: "Cái này thì có một nha."
"Dựa vào cái gì? Cô ta là ai, đúng là tò mò muốn chết, ai mà lại có bản lĩnh thông thiên vậy, chọc Nhạc Thích Phong nổi điên còn có thể toàn thân trở ra."
"Đại khái...... là không nỡ chứ sao?"
Khúc Kính —— có ý gì?
Giang Lai đứng dậy, "Tôi đi làm việc đây, mấy ngày nay ăn nói nên cẩn thận một chút."
Giang Lai đi một lúc lâu, Khúc Kính mới hơi hiểu ra.
Giang Lai nói không nỡ, hẳn là...... Nhạc Thích Phong không nỡ xử lý cô gái đó, nên chỉ có thể đi trừng trị người khác.