Tối liếc nhìn người mình, chiếc áo sơ mi màu trắng đã bị máu của tôi nhuộm đỏ một mảng lớn, phần áo ở bả vai đã bị bác sĩ cắt ra, miếng băng gạc dày cộp vẫn còn rỉ máu.
Bộ dạng của tôi bây giờ quả thật hơi nhếch nhác.
Chưa chờ tôi trả lời, Bạch Vi đã lại cau mày hỏi: “Có phải anh lại đánh nhau với người ta không?”
Tôi hơi bất đắc dĩ mỉm cười: “Ừ, nhưng là chuyện bắt buộc.”
“Đánh nhau mà cũng có lý do bắt buộc với không bắt buộc à?”
“Ha ha, nếu giám đốc Bạch không tin thì ngày mai đọc báo sẽ biết. Mọi người đi họp trước đi, tôi phải về phòng thay quần áo đã.”
Tôi không định thảo luận chuyện đạo lý với Bạch Vi, nên lập tức đi lướt qua người cô ta và mấy người đồng nghiệp.
Lúc vừa đi vào hành lang, phía sau vang lên tiếng của Bạch Vi: “Anh bị thương rồi, tôi cho phép anh nghỉ, không cần đi họp nữa.”
“Cảm ơn giám đốc Bạch!”
Tôi đáp một tiếng, sau đó đi tới trước cửa phòng mình, lấy thẻ phòng ra mở cửa.
Tôi cởi bộ quần áo dính máu ra, đi vào nhà tắm cẩn thận tắm rửa từ bả vai trở xuống. Tắm kiểu không thoải mái này xong, tôi nằm lên giường nghỉ ngơi.
Đồng An Chi và Bansha hẹn tôi đi ăn tối nay, bây giờ mới hơn ba giờ chiều, tôi vẫn có thể làm một giấc.
Tôi ngủ lúc nào không biết, cho đến khi bị tiếng gõ cửa liên hồi làm tỉnh giấc.
Tôi cầm điện thoại lên xem, đã hơn năm giờ rồi. Vì vậy, tôi xuống giường, cẩn thận khoác một chiếc áo sơ mi lên người, đi ra mở cửa thì thấy Bạch Vi đang đứng một mình bên ngoài.
“Giám đốc Bạch, có chuyện gì thế?” Tôi ngáp một cái hỏi.
“Rốt cuộc tại sao anh lại bị thương?”
Tôi quay người đi vào trong: “Vào đã rồi nói, tiện thể đóng hộ tôi cái cửa, tôi không muốn để quá nhiều người nghe được.”
Dường như Bạch Vi do dự một lúc, sau đó cất bước đi vào phòng, còn tiện tay đóng cửa lại.
Tôi ra hiệu bảo cô ta ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn, còn mình thì ngồi xuống chiếc ghế ở phía bên kia. Tôi rút một điếu thuốc ra châm, sau đó mới chậm rãi kể lại mọi chuyện cho cô ta nghe.
Càng nghe, sắc mặt Bạch Vi càng trở nên nghiêm trọng, cuối cùng sau khi nghe nói mấy tên bắt cóc đó được Cung Chính Văn sai đến, mặt cô ta biến sắc, vừa khϊế͙p͙ sợ vừa khó tin nhìn tôi.
“Tất cả những gì anh nói đều là thật sao?” Chờ tôi vừa dứt lời, cô ta đã lập tức cau mày hỏi.
Tôi ngoắc tay ra hiệu cho cô ta, nói: “Cho tôi số điện thoại của Cung Chính Văn, để tôi gọi cho anh ta, lát nữa cô sẽ biết những gì tôi kể có phải là thật hay không.”
Bạch Vi cân nhắc một lúc, sau đó lấy điện thoại ra, tìm số của Cung Chính Văn rồi gửi cho tôi.
Tôi đi đến cạnh chiếc tủ đầu giường, cầm điện thoại của mình mở chế độ ghi âm, sau đó đặt xuống cạnh điện thoại bàn ở tủ đầu giường. Sau đó, tôi dùng điện thoại bàn của khách sạn chuyển sang gọi quốc tế đường dài và gọi vào số của Cung Chính Văn. Tôi mở loa ngoài và ra hiệu cho Bạch Vi đừng lên tiếng.
Bây giờ cách lúc người họ Tống và anh hói bị bắt mới hơn một tiếng đồng hồ, chắc Cung Chính Văn chưa biết chuyện.
Sau khi điện thoại vang lên vài hồi chuông, cuối cùng đã kết nối, nhưng người ở đầu dây bên kia lại không nói gì.
Tôi có thể hạ thấp giọng, bắt chước giọng của Vinh Tiểu Tuyền, dùng giọng điệu hớt hải nói: “Anh Cung, có chuyện rồi!”
Người ở đầu dây bên kia vẫn không nói gì.
Qua điện thoại và sự biến đổi giọng nói của tôi, chắc Cung Chính Văn không nhận ra tôi là ai, có lẽ hắn ta cũng chưa từng tiếp xúc với Vinh Tiểu Tuyền, nên không quen giọng của tên này.
Có lẽ hắn ta chỉ đang nghi ngờ cuộc gọi này do ai gọi tới và có mục đích gì.
“Anh Cung, anh Cung?” Tôi lại sốt sắng hỏi.
“Cậu là ai?” Cuối cùng thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói của Cung Chính Văn.
“Tôi là A Tuyền, anh em của anh hói, người mà anh Tống tìm để làm việc cho anh. Anh Tống bị bọn cớm Xiêng La bắt rồi, đám anh hói cũng vậy, chỉ có một mình tôi thoát được. Trước khi bị bắt, anh Tống đã nói cho tôi số điện thoại của anh, bảo tôi gọi cho anh để anh đến Xiêng La cứu anh ấy.”
“Chuyện là thế nào?” Cung Chính Văn ở đầu dây bên kia rõ ràng đã hơi căng thẳng.
“Tôi cũng không rõ, chúng tôi đã bắt cóc con trai Bansha theo lời dặn của anh, sau đó gọi điện ép ông ta đánh gãy chân Phương Dương. Lúc tôi đang theo dõi Phương Dương theo sự phân công thì đột nhiên nhận được điện thoại của anh Tống, nói cảnh sát đang truy đuổi họ, anh ấy bảo tôi gọi cho anh. Không bao lâu sau, tôi nghe người dân địa phương nói đã bắt được mấy tên bắt cóc, chính là anh Tống và đám anh hói. Hơn nữa, tôi nghe nói bọn họ không chỉ bắt cóc con trai Bansha, mà còn có cả hai mẹ con nhà giàu đến từ Hoa Hạ nữa, định tống tiền người nhà giàu đó.”
Cung Chính Văn lập tức chửi bới: “Bọn ngu! Đúng là mấy thằng ăn hại! Tôi đã nhắc bao nhiêu lần đừng làm rách việc, cũng không được dây cà ra dây muống. Tại sao không nghe lời tôi, còn đi bắt cóc người khác? Bọn nó định hại chết tôi à?”
Tôi vẫn bắt chước giọng của Vinh Tiểu Tuyền, hơi tủi thân nói: “Anh Cung, chuyện này không liên quan đến tôi, là anh Tống và anh hói quyết định mà. À, có khi nào anh Tống sẽ khai ra anh không? Có cần tôi nghĩ cách xử anh ta không?”
Đầu dây bên kia rơi vào trầm mặc, Cung Chính Văn dường như đã suy nghĩ bước tiếp theo có nên ra tay tàn nhẫn hơn một chút không.
Một lúc lâu sau, Cung Chính Văn mới lạnh lùng nói: “Tự lo cho cái thân mình đi, đừng để bị bắt. Dù bị bắt, cũng phải giữ mồm giữ miệng, không thì tôi sẽ kiếm người xử cậu.”
Nghe thấy vậy, tôi không nhịn được bật cười ha ha, dùng giọng thật của mình nói: “Cung Chính Văn, mày đúng là giỏi thật đấy, chuyện này mà mày cũng làm ra được. Sao không tìm ai xử đẹp tao luôn đi, cứ đi đường vòng như thế mãi làm gì?”
“Mày… Mày là Phương Dương?” Giọng nói của Cung Chính Văn vừa kinh ngạc vừa tức giận thấy rõ.
“Ha ha, tao đây. Sao nghe giọng của ông đây xong, phó tổng giám đốc Cung lại có vẻ không vui thế?”
Cung Chính Văn không nói gì, đầu dây bên kia lại rơi vào im lặng.
“Phó tổng giám đốc Cung, mấy thằng mày thuê bị bắt hết rồi, một mình tao cân cả ba thằng đấy, thằng họ Tống cũng bị cảnh sát tóm cổ rồi. Mày mất bao nhiêu tâm tư như vậy, vung cả đống tiền như thế, cuối cùng lại xôi hỏng bỏng không, có phải thấy tức lắm không?”
Cung Chính Văn cười lạnh một tiếng: “Hừ! Phương Dương, mày bắt được bọn nó thì sao nào? Chút tiền đó chẳng là gì với tao cả, mà tao cũng không màng đến sống chết của mấy thằng đấy đâu. Dù chúng nó có khai là do tao xúi giục thì đã sao? Tao đang ở trong nước, cảnh sát Xiêng La có thể chạy sang đây bắt tao chắc? Không có đủ chứng cứ, mày tưởng cảnh sát trong nước sẽ bắt tao sang Xiêng La à?”
“Ha ha, tao đâu định đẩy chuyện này sang cho phó tổng giám đốc Cung đâu, chỉ muốn hỏi mày có tức không thôi. À, quên không nói cho mày biết, tao đang mở loa ngoài đấy, giám đốc Bạch đang đứng bên cạnh tao này, cô ấy nghe hết sạch rồi. Người con gái mà mày một lòng muốn có được đã biết sự dối trá của mày rồi, tức không con?”
Đầu dây bên kia lại im lặng, một lát sau, đột nhiên có một tiếng “cạch” lớn vang lên, đối phương đã cúp máy.
Hình như Cung Chính Văn ném điện thoại đi rồi, chắc hẳn hắn ta đang tức điên lên.
Tôi cũng ngắt máy, lưu đoạn ghi âm ở điện thoại lại, sau đó quay người về phía Bạch Vi, nói: “Giám đốc Bạch, bây giờ cô đã tin chưa? Cũng biết anh chàng thanh mai trúc mã chính trực lương thiện của cô là người như thế nào chưa!”