Bansha lắc đầu: “Không được, nếu cậu xảy ra chuyện gì là tôi thảm đấy. Tối qua, người của ông Suchat đã nói với tôi là cậu chuẩn bị hợp tác làm ăn với ông ấy, nên tôi phải bảo vệ cậu cẩn thận, không được để xảy ra bất kỳ chuyện gì, tôi đâu dám qua loa.”
Tôi hiểu ra, phì cười: “Đúng là tôi chuẩn bị hợp tác với ông ấy, nhưng là làm ăn chân chính, không phải kiểu kinh doanh trước kia của ông ấy đâu.”
“Tôi biết, chỉ cần có thể kiếm được tiền, kinh doanh gì cũng được, mà làm ăn chân chính là tốt nhất.”
“Ừ, quan hệ giữa ông và ông ấy thế nào rồi? Ông ấy có cho ông mối làm ăn nào không?”
Nghe tôi hỏi vậy, Bansha cười he he: “Dương, ông Suchat đã giao mấy khu vui chơi cho tôi quản lý rồi. May mà tôi quen được cậu, không thì kiểu côn đồ nhỏ bé như tôi làm gì có tư cách làm việc cho ông ấy.”
“Có nghĩa là bây giờ ông là người của ông ấy à?”
“Không, tôi chỉ quản lý vài mối làm ăn cho ông ấy, rồi được trả một khoản tiền nhỏ thôi, không thể coi là người của ông ấy được.”
“Ừ, có việc làm là tốt rồi.”
Lúc gần về đến thành phố, mười mấy chiếc mô tô của đám tay chân Bansha đã giải tán, chỉ còn một chiếc ô tô con và hai chiếc mô tô ở lại đi theo, dẫu sao cả đoàn xe mô tô đông thế này cũng hơi khoa trương.
Tôi cùng Bansha về quán bar của ông ta, ăn tối ở đó, rồi ngồi lại rất lâu, hơn chín giờ tối, người của ông ta mới đưa tôi về khách sạn nghỉ ngơi.
Vô tình tôi và Bansha từ kẻ thù đã trở thành mối quan hệ như ngày hôm nay, ông ta đã như một người bạn của tôi, còn tôi thì như một người em của đối phương.
Tôi đã từng được thử cảm giác được mấy chục người người cung kính chào hỏi, cũng từng hưởng thụ cuộc sống giàu có với Đỗ Minh Cường. Bây giờ, tôi phát hiện hình như tôi đã thích ứng và yêu thích loại cảm giác này.
Điều này khiến mơ ước kiếm tiền của tôi càng mãnh liệt hơn.
Mấy ngày tiếp theo, buổi sáng tôi đều làm việc ở BTT, chiều thì tới câu lạc bộ bắn súng luyện súng, Bansha cho một chiếc xe con và hai chiếc mô tô đưa đón tôi mỗi ngày.
Tôi ngày càng có cảm giác với súng hơn, bắn cùng ngày càng chuẩn và dần thích thứ đồ này. Thậm chí cuối tuần, sau khi sắp xếp tăng ca cho mọi người của nhóm dự án xong, tôi sẽ ở lỳ nửa ngày ở sân bắn.
Ba ngày sau, tôi đã nhận được điện thoại của cảnh sát trưởng Natcha. Ông ta bảo với tôi phần thưởng của tôi đã xin được rồi, gồm 200 nghìn baht và danh hiệu công dân vinh dự, quyền tạm trú vĩnh viễn tại Xiêng La, thậm chí tôi còn có tư cách sở hữu đất thổ cư.
Natcha hỏi tôi một cách ẩn ý, có phải Sangsu giúp tôi xin danh hiệu công dân vinh dự không.
Tôi không trả lời ông ta, chỉ cười nói cảm ơn cảnh sát trưởng Natcha và ông Sangsu.
Thật lòng mà nói, tôi không có hứng thú với cái danh hiệu này lắm, nhưng 200 nghìn baht, quyền cư trú vĩnh viễn và tư cách sở hữu đất thổ cư thì rất hững dụng..
Điều này có nghĩa là tôi có thể mua bán đất thổ cư và có tác dụng rất quan trọng trong vụ hợp tác giữa Đỗ Minh Cường, Suchat, Sangsu và Đồng An Chi.
Trong công ty góp vốn của hai bên, cùng lắm thì Đồng An Chi chỉ có thể có 49% cổ phần, 51% còn lại nhất định là của công dân Xiêng La hoặc người có quyền sở hữu đất thổ cư, cũng chính là đám Đỗ Minh Cường và Suchat. Trong tình huống này, chắc chắn Đỗ An Chi sẽ lo liên minh nhỏ này của đối phương sẽ ảnh hưởng đến quyền kiểm soát thực tế của công ty.
Nhưng nếu Đỗ Minh Cường, Suchat và Sangsu cho tôi 2% cổ phần, họ sẽ còn lại 49% bằng với Đồng An Chi, như vậy thì hai bên cân bằng.
Chỉ có cân bằng, hay nghiêng về Đồng An Chi hơn thì ông ấy mới đồng ý hợp tác.
Đám Đỗ Minh Cường cũng hiểu rõ điều này, nên Suchat đã chủ động xin danh hiệu này cho tôi, chính là để tôi làm người cân bằng ở giữa.
Tôi cố tình đi mua một bộ âu phục vừa vặn, mặc đi nhận thưởng giữa trời nắng nóng nực.
Người phát tiền thưởng là một cảnh sát cấp cao, trao danh hiệu là thị trưởng. Có không ít phóng viên ở đây, vì họ không chỉ trao thưởng cho một mình tôi, còn có Natcha và vài cảnh sát nữa. Trước khi trao thưởng, họ còn công bố vụ bắt cóc và kết quả điều tra, chính là quá trình chi tiết thực tế của vụ án, mấy tên bắt cóc đó đã bị khởi tố.
Theo lẽ thường, tôi cũng phải phát biểu vài câu cảm xúc khi nhận thưởng và nhận câu hỏi từ phóng viên. Ví dụ như tôi phát hiện bọn bắt cóc ở đâu, quá trình khống chế chúng và giải cứu con tin như thế nào. Natcha đã chuẩn bị sẵn câu trả lời cho tôi, còn tôi chỉ việc học thuộc lòng. Tôi phát biểu cảm nghĩ rằng mình thích nước Xiêng La, thích cuộc sống ở Chiêng May.
Lĩnh thưởng xong, tôi lại đến BTT làm việc và tới câu lạc bộ bắn súng như mọi ngày.
Chạng vạng, tôi ăn cơm ở quán bar của Bansha, sau đó ngồi chơi một lát mới về khách sạn, rồi tôi lấy điện thoại ra, gọi cho Đồng An Chi.
Tôi thuật lại ý của Đỗ Minh Cường, Suchat và Sangsu trong buổi gặp gỡ lần trước cho Đồng An Chi nghe, bao gồm cả chuyện Đỗ Minh Cường và Suchat có thể xử lý được rất nhiều việc trong tầng lớp xã hội, còn Sangsu có giúp ích rất lớn về mảng hành chính và khoản vay.
Tôi còn nói họ đã xin cho tôi quyền cư trú vĩnh viễn và sở hữu đất thổ cư, cùng cho tôi một chút cổ phần, để làm giảm đi lượng sở hữu cổ phần của Đỗ Minh Cường và cân bằng song phương.
Đồng An Chi tỏ ra hơi bất ngờ, nói vậy thì bọn họ rất có thành ý, hơn nữa những điều kiện này cũng khiến ông ấy nổi hứng. Mấy hôm nữa, ông ấy sẽ sang đây gặp họ. Nếu đối phương thật sự có thể đáp ứng đủ mọi sự thuận tiện và trợ giúp, ông ấy sẽ suy nghĩ nghiêm túc về chuyện hợp tác.
Chúng tôi trò chuyện một lát, Đồng An Chi chợt hỏi đám Đỗ Minh Cường định cho tôi bao nhiêu cổ phần.
Tôi trả lời ông ấy thành thật, trước mắt họ định cho tôi 2%.
Đồng An Chi trầm ngâm một lát, nói ít quá. Đến lúc đó, ông ấy sẽ cố giúp tôi lấy thêm 1% nữa. Vả lại, ông ấy cũng cho tôi 1%, vì tôi đã từng cứu vợ con của ông ấy. Ông ấy mang ơn tôi rất nhiều, thế nào cũng phải trả.
Tôi từ chối vài câu, nhưng thái độ của Đồng An Chi rất kiên quyết. Hơn nữa, rất nhanh ông ấy đã chuyển đề tài, nói còn muốn để tôi tham gia vào vận hành của dự án. Nếu ông ấy muốn tiến quân vào thị trường Xiêng La thì cần có một trợ thủ biết tiếng Xiêng La và có một mạng lưới quan hệ nhất định ở đây.
Tôi nói mình không biết về ngành bất động sản.
Ông ấy nói tôi có thể học, nếu ông ấy thật sự hợp tác với đám Đỗ Minh Cường, dự án của bên Xiêng La cũng không thể tiến hành nhanh được. Điều động vốn và đăng ký giấy tờ này kia cũng mất một khoảng thời gian. Sau đó mua đất, xin được giấy phép đánh giá môi trường và giấy phép xây dựng xong thì mới có thể khởi công. Dù Sangsu làm được hết nhưng việc này một cách thuận lợi thì nhanh nhất cũng mất vài tháng.
Công ty ở Thịnh Hải của ông ấy có một dự án đang chuẩn bị bước vào giai đoạn mở rộng, nếu tôi đồng ý nhảy vào ngành này thì có thể về Thịnh Hải học một thời gian trước, cùng ông ta lướt qua quá trình để nắm được nền tảng là ổn. Đến lúc đó, khi dự án bên Xiêng La phát triển, tôi có thể tham dự để vừa làm vừa học.
Tôi trầm ngâm một lát, nói chờ ông ấy đến Xiêng La gặp đám Đỗ Minh Cường đã rồi tính, tới lúc đó, tôi sẽ suy nghĩ nghiêm túc.
Nếu Đồng An Chi cũng cho tôi một ít cổ phần, chỉ cần không phải quá nhiều, đương nhiên tôi sẽ không từ chối. Việc này có tính chất khác với nhận tiền, nó chỉ như lao động bỏ vốn nhận cổ phần.
Dẫu sao tôi cũng là người có công , giúp đám Đỗ Minh Cường và ông ấy kết nối với nhau cũng là một phần công lao. Trước mắt mà nói, ngoài tôi ra thì không ai làm được việc này.
Hơn nữa, đến lúc đó, tôi cũng sẽ tiếp tục bỏ sức vì dự án này, do ngại lấy cổ phần rồi mà lại không làm gì.