Vừa mới hạ cánh, cậu ta không nhìn thấy tôi ở lối ra, phát hiện chỉ có một tên lưu manh người Xiêng La tới đón.
Có vẻ cậu ta không được vui vẻ cho lắm, nói kháy vài câu trong nhóm chat, nào là ‘Phương Dương làm đại ca rồi’, ‘có giá rồi’, ‘không tới đón thằng bạn cũ này mà chỉ cử một đứa đàn em tới’, ‘e là trong lòng đã sớm không còn đám bạn bè này nữa rồi’.
Vốn dĩ mọi người trong nhóm chat đang nói chuyện rất sôi nổi, bởi vì mấy câu nói kháy của Hoàng Lễ Thành mà bỗng im lặng.
Tôi đang do dự xem mình có nên nói vài câu giải thích hay không thì Ôn Hân gửi một đoạn tin nhắn, nói tôi vốn rất bận nhưng vẫn bớt chút thời gian để đón cô ấy hai lần. Cuối cùng vì đến thời gian gặp mặt đã hẹn trước với khách hàng nên mới không có thời gian tới đón Hoàng Lễ Thành.
Sau khi Ôn Hân giải thích thay tôi, Từ Triết cũng ra mặt nói giúp tôi vài câu, Lâm Tĩnh rất thông minh vội đổi chủ đề, nói về những trải nghiệm khi ở Chiêng May, nhóm chat sôi nổi trở lại.
Thấy trường hợp như vậy, tôi cũng chẳng buồn giải thích nữa, tắt điện thoại đi.
“Sao thế, đám bạn học kia không hài lòng về cậu sao?” Đồng An Chi ngồi bên cạnh đột nhiên hỏi.
Ông ấy ngồi ngay cạnh tôi, có thể là đã vô tình nhìn thấy nội dung trong nhóm chat trêи WeChat.
Tôi lắc đầu: “Không sao, tôi vốn đã đồng ý tới đón bạn ở sân bay nhưng không làm được, có đứa bạn oán trách vài câu mà thôi.”
Đồng An Chi tỏ vẻ áy náy: “Tôi tới không đúng lúc rồi, làm ảnh hưởng tới buổi họp lớp của cậu.”
“Anh Đồng không cần áy náy, lúc nào cũng có thể tổ chức họp lớp được nhưng cơ hội làm ăn thì chỉ có một lần mà thôi, chẳng may bỏ lỡ thì có thể sau này sẽ không có nữa. Tôi vẫn biết cân nhắc mấy chuyện này.”
“Ha ha. Được, dù sao cũng không chiếm quá nhiều thời gian của cậu đâu! Đợi làm xong việc, tôi sẽ để cậu tới tụ họp với bọn họ.”
Nói đến đây, Đồng An Chi quay đầu nhìn tôi, ý nói sâu xa: “A Dương, lúc nãy ở sân bay, trong số bạn học của cậu có một cô gái rất xinh đẹp, có quan hệ như nào với cậu?”
Tôi hơi nghi ngờ: “Câu này của anh Đồng là có ý gì?”
“Ha ha, cậu đừng hiểu lầm. Chỉ là tôi thấy ánh mắt của cô gái ấy nhìn cậu có chút khác biệt. Đúng rồi, tôi từng nói với cậu, mắt nhìn người của tôi rất chuẩn đó.”
Tôi ngẩn người một lúc, nhớ lại lúc ở sân bay, hình như đúng là Ôn Hân luôn nhìn về phía tôi.
Có điều, chắc đó chỉ là cái nhìn thăm dò và nhớ lại chuyện năm xưa của bạn học cũ mà thôi, tôi không thấy có gì đặc biệt cả.
Đồng An Chi chỉ vỗ vỗ vai tôi: “A Dương, tôi rất ngưỡng mộ cậu. Lúc còn trẻ, tôi cũng coi như có được cái danh lãng tử tình trường nhưng nếu khi ấy gặp phải cậu, có lẽ con gái sẽ chỉ chú ý đến cậu, chẳng thèm để ý đến tôi dù chỉ nhìn một cái.”
“Anh Đồng, đùa kiểu này… Nâng tôi lên tận mây rồi. Tôi tự biết mình ở đâu mà.”
“Không, không, không! Trêи người cậu có một vẻ rất hấp dẫn phái nữ, trầm ổn, chững chạc, ôn hòa, còn có một chút sầu muộn, không mất đi sự năng động và phóng túng của tuổi trẻ. Hầu hết phái yếu đều thích kiểu đàn ông như cậu, nhất là những cô gái có học thức và được dạy dỗ.”
“Anh Đồng cứ trêu tôi hoài! Xã hội bây giờ, tiền mới là thứ thu hút con gái nhất, có khí chất cỡ nào cũng không bì được với một chiếc xe xịn.”
“Cậu nói cũng đúng nhưng người con gái thông minh có thể nhìn ra được thứ tiềm tàng trong con người cậu. Bọn họ không chỉ nhìn thấy được chiếc xe xịn từ cậu, mà còn cả căn nhà xịn và nhiều thứ khác nữa.”
“Anh Đồng đừng trêu tôi nữa, Đúng rồi, anh Đồng, tôi có một chuyện muốn hỏi anh từ lâu rồi, nhưng vấn đề này có chút nhạy cảm.”
“Không sao, hỏi đi.”
Tôi hơi do dự một chút nhưng vẫn thản nhiên hỏi: “Anh Đồng, khi trước, anh muốn cho tôi hai triệu, tôi không cần nhưng không lâu sau, tôi lại nói rằng bạn của tôi muốn hợp tác với anh, anh có từng nghĩ tôi đang thả con săn sắt bắt con cá rô, cố ý không lấy hai triệu kia, muốn chài lấy một dự án lớn hơn không.”
Đồng An Chi hơi ngẩn người, sau đó lớn tiếng cười ha ha.
“A Dương, tôi rất thích sự thẳng thắn của cậu, không dối gì cậu, thật ra tôi từng nghi ngờ về chuyện này, cũng tìm người điều tra về cậu. Sau khi nhận được điện thoại của cậu, sở dĩ mất một khoảng thời gian dài tôi mới tới Chiêng May không phải vì suy xét mà là để đợi kết quả điều tra, muốn biết rốt cuộc cậu là người như nào.”
“Nói ra hổ thẹn, tôi luôn nhận mình là nhìn người rất chuẩn nhưng khi đó lại không hoàn toàn tin tưởng cậu, cũng là không tin vào bản thân. Chuyện này là lỗi của tôi, tôi không nên tìm người điều tra về cậu. Cậu có thể tha thứ cho tôi chứ?”
Tôi không khỏi cười trừ: “Anh Đồng, điều tra rõ ràng lý lịch của đối tác làm ăn là điều nên làm, không có gì là sai cả. Nếu như đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ làm như anh, càng không để bụng chuyện này.”
“Cậu không để bụng là được. Tôi đúng là không nhìn lầm cậu, cũng không nên nghi ngờ mắt nhìn người của mình.”
Đồng An Chi vỗ vỗ vai tôi, cười trấn an.
Tôi thật sự không để tâm chuyện này, cũng chắc chắn rằng ông ấy không chỉ điều tra tôi, chắc chắn là ông ấy cũng điều tra rõ ràng lý lịch của ba người Đỗ Minh Cường, Suchat và Sangsu cả rồi.
Chỉ cần có tiền là moi ra được tin tức mà bản thân cần.
Vừa nói chuyện với ông ấy, đầu tôi vừa nhớ lại những gì ông ấy đã nói ban nãy. Có một bạn nữ rất xinh đẹp nhìn tôi bằng ánh mắt rất khác.
Người ông ấy nói chắc chắn là Ôn Hân.
Ý của ông ấy đơn giản là nói Ôn Hân có ý với tôi.
Có điều, chuyện này sao có thể chứ? Hồi học đại học, tôi với Ôn Hân chẳng nói với nhau được mấy câu, sau khi tốt nghiệp thì chẳng liên lạc. Sao Ôn Hân có thể chỉ vì gặp mặt lúc ở sân bay mà thích tôi được.
Đúng là vô lý mà!
Con người cũng có lúc nhìn nhận sai, Đồng An Chi cũng không ngoại lệ. Không thể lúc nào mắt nhìn người của ông ấy đều chuẩn được.
Tôi chẳng thèm nghĩ đến chuyện này nữa, đổi qua nói chuyện với Đồng An Chi về những vấn đề liên quan tới bất động sản.
Khoảng nửa tiếng sau, gần sáu giờ, xe dừng trước cổng câu lạc bộ mà tôi đến lần trước.
Qua cửa xe, tôi nhìn thấy ba người Đỗ Minh Cường, Suchat và Sangsu đang đứng trước cổng, bên cạnh còn xếp hàng dài những người phục vụ mặc đồ phục vụ truyền thống của người Xiêng La.
Rõ ràng bọn họ cố ý đứng đợi Đồng An Chi, thể hiện sự coi trọng Đồng An Chi của bọn họ.
Sau khi xuống xe, tôi tự giác nhập vai thành người đứng giữa, giới thiệu từng người một cho Đồng An Chi.
Khi gặp mặt, chào hỏi nhau, người Xiêng La không bắt tay mà chắp tay nhưng Suchat và Sangsu đều chủ động bắt tay với Đồng An Chi, tỏ ra tôn trọng lễ nghĩa và thói quen của đối phương.
Sau khi bắt tay xong, Đồng An Chi còn chắp tay chào với từng người một, cũng là sự tôn trọng với tập quán của người bản địa.
Sau khi hai bên chào hỏi nhau vài câu, chúng tôi đi theo người phục vụ vào trong câu lạc bộ.
Tôi đi bên cạnh Đồng An Chi, phải để cho ông ấy cảm nhận được tôi và ông ấy là người có cùng lập trường.
Bữa tiệc không được tổ chức ở trong sân vườn bởi vì nó mang lại cảm giác không được trịnh trọng nên được bày ở một căn phòng Suite bày trí vô cùng xa hoa nhưng không mất đi sự thanh lịch.
Dùng từ biệt thự bày trí theo yêu cầu để hình dung nó sẽ chuẩn xác hơn là phòng Suite. Bởi vì bên trong không những rộng rãi mà còn có phòng nghỉ, phòng karaoke và phòng chơi bida,…ăn uống, nghỉ ngơi, vui chơi đều có cả. Phía nam còn có vườn hoa, trong đó có hoa tươi, cỏ thơm và bể bơi. Có thể đi thẳng từ phòng ăn ra hành lang tới vườn hoa để đi dạo.
Khiến tôi bất ngờ nhất là đi từ cổng câu lạc bộ tới phòng suite, cả quãng đường không có mấy vệ sĩ, chỉ có một người đàn ông trông rất nhã nhặn và lịch sử đứng trước phòng Suite, chỗ cửa ra vườn hoa cũng có một người, tạm thời chỉ thấy được có hai người, khác hoàn toàn với cảnh tượng tôi tới lần trước.