Nhưng tôi cũng không biết nên từ chối thế nào với bên Đồng An Chi.
Có lẽ hai hôm nữa, khi họ xác định hợp tác, tôi cũng phải đưa ra một quyết định quan trọng.
Sau khi nghĩ đến vấn đề này, tâm trạng của tôi trở trêи hơi nặng nề, cả đường đi, tôi đều trầm mặc ít nói.
Dường như Bạch Vi đã nhìn ra tâm trạng rối bời của tôi. Đến BTT, sau khi chờ các đồng nghiệp khác về vị trí làm việc, cô ấy đã cố tình gọi tôi đến một góc vắng người bên ngoài phòng làm việc.
“Anh sao thế?” Cô ấy nghi hoặc hỏi.
“Không sao.” Tôi lắc đầu như không có chuyện gì.
“Nhưng trông anh có vẻ như đang có tâm sự.”
Tôi bất đắc dĩ mỉm cười, tìm đại một cái cớ nói: “Chỉ là đang nhớ lại những lời mà Hà Khai Thành từng nói khi đến tìm tôi lúc trước thôi.”
Đây đúng là một lý do hợp lý, vừa nghe thấy vậy, vẻ mặt của Bạch Vi cũng hiện ra vẻ ảo não.
“Anh đừng nghĩ nhiều làm gì, chỉ cần anh đồng ý ở lại thì không ai có thể bắt anh đi được, kể cả là chú Thành và người nhà của tôi.”
Tôi cảm kϊƈɦ gật đầu: “Ừm cảm ơn. Nhưng tôi vẫn muốn biết, nếu bọn họ thật sự có thể bắt tôi rời đi, cô có người dự bị cho vị trí giám đốc của công ty con bên Xiêng La chưa? Tôi sợ đến lúc đó, cô sẽ không chuẩn bị kịp, ảnh hưởng công việc không thể triển khai.”
Bạch Vi lắc đầu: “Không ai có thể bắt anh đi được cả, trừ khi họ cũng buộc tôi đi luôn.”
Sau khi nhìn thấy vẻ kiên quyết trong mắt cô ấy, tôi thấy hơi chột dạ, cũng không dáp tiếp tục quanh co ở vấn đề này nữa.
“Sau khi Chung Khang Ninh bị đuổi, bộ phận nghiệp vụ quốc tế đã thay giám đốc mới chưa?” Tôi đổi chủ đề.
“Ừ, thay rồi, chọn một tổ trưởng của bộ phận đó luôn. Vì phương hướng chủ yếu là ở Đông Nam Á, nên tôi cố tình chọn một tổ trưởng của nhóm Đông Nam Á.”
“Đến lúc đó không phải nhóm Đông Nam Á cũng tách ra từ bộ phận nghiệp vụ, sau đó chuyển đến Xiêng La à? Như vậy thì anh ta cũng có thể đảm nhiệm chức vụ giám đốc của công ty con bên này rồi.”
Bạch Vi ngước lên nhìn tôi, hỏi: “Anh cứ hỏi mãi về chuyện này, có phải định bỏ đi không?”
Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt của cô ấy, đành nhún vai: “Đâu, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi. Chủ yếu là nhỡ đâu tôi không ở lại đây được, sợ kế hoạch của cô sẽ bị đảo lộn ấy mà.”
Bạch Vi nhìn tôi đăm đăm vài giây, nói: “Anh yên tâm, kế hoạch sẽ không có vấn đề gì cả. Hơn nữa, tôi không muốn anh đi. Thôi không nói đến chuyện này nữa, về làm việc đi.”
“Ừm.”
Tôi gật đầu với cô ấy, sau đó quay người đi vào phòng làm việc.
Chắc cô ấy đã nhìn ra sự chột dạ của tôi, cũng đã đoán được tôi đang nghĩ gì, vì cô ấy rất thông minh.
Tôi cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, không nghĩ đông nghĩ tây nữa, mà tập trung làm việc.
Buổi trưa, tranh thủ lúc ăn trưa xong, tôi đã đi đến trường cùng với đàn em của Bansha. Luyện bắn một tiếng đồng hồ xong, tôi lại về BTT làm việc.
Buổi chiều sau khi tan ca, tôi không cùng về với Bạch Vi, mà tự bắt một chiếc xe tuk tuk đi đến khách sạn của Đồng An Chi. Ông ấy hẹn tôi tối nay cùng dùng bữa, bảo tôi đến khách sạn gặp ông ấy trước.
Dưới sự hướng dẫn của vệ sĩ của Đồng An Chi, tôi đi vào căn phòng rộng rãi mà ông ấy đang ở. Tôi thấy ông ấy đang cầm một tập tài liệu, cô thư ký đứng bên cạnh đang nói gì đó, bàn trà phía trước thì chất đầy các loại tài liệu và đồ dùng làm việc.
Thấy tôi đến, ông ấy không bỏ tập tài liệu trong tay xuống, chỉ bảo tôi qua đó ngồi, sau đó đẩy vài tập tài liệu đến trước mặt tôi, nói đây là tài liệu về công ty bất động sản của Đỗ Minh Cường và Suchat, bên trong gồm có những dự án mà họ đã và đang thực hiện, còn có quy mô và đội ngũ nhân viên và lời lỗ nữa.
Trong đó còn có một ít báo cáo chưa được phân tích và đánh giá quá hoàn thiện, chắc là người của công ty Đồng An Chi làm vội trong hai ngày nay.
Lúc tôi đọc những tài liệu đó, Đồng An Chi và cô thư ký vẫn ở bên cạnh giải thích và phân tích cho tôi.
Cô thư ký đó của Đồng An Chi tên là Trương Linh, chúng tôi đã gặp nhau mấy lần, nên cũng coi như là quen biết. Cô ấy có vẻ ngoài bình thường, nhưng rất thông minh và già dặn, hơn nữa trí nhớ cực tốt. Hầu như cô ấy có thể nhớ hết các con số trong những tập tài liệu này, thậm chí còn chính xác đến từng số lẻ.
Đồng An Chi không có nhiều thời gian để điều tra về công ty của Đỗ Minh Cường và Suchat, chỉ có thể làm vài phân tích một mặt, trọng điểm là quản lý kinh doanh ngành du lịch.
Đây là điểm mà ông ấy coi trọng, vì ông ấy không có kinh nghiệm gì trong lĩnh vực này. Nhưng đội ngũ trong công ty của Đỗ Minh Cường và Suchat thì có. Sau này, ông ấy vẫn phải coi tập thể đó là những thành viên nòng cốt, để xây dựng lại một đội ngũ vận hành quản lý của thương nghiệp và ngành du lịch.
Bây giờ, ông ấy đã không còn quan tâm đến 15% đó nữa, dẫu sao Đỗ Minh Cường và Suchat cũng có một số vốn đầu tư nhất định, còn có thể cung cấp lợi ích về mặt hành chính và phi hành chính, hai bên đầu tư không cách biệt nhau là bao.
Trong quá trính phân tích những tài liệu này cho tôi, Đồng An Chi thể hiện ra một thái độ khẳng định và sự mong đợi khó kiềm chế. Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, tối mai họ sẽ lại gặp mặt, ông ấy sẽ ký hợp đồng hợp tác ngay tại đó.
Đồng thời, ông ấy đã nghiêm túc coi tôi như một đối tác làm ăn thật sự, nếu không thì sẽ không phân tích những tài liệu đó cho tôi một cách hẳn hoi như thế, lại còn thường xuyên hỏi quan điểm và ý kiến của tôi nữa.
Chúng tôi ngồi trong phòng khách sạn của ông ấy hơn một tiếng đồng hồ, đến hơn bảy giờ tối mới rời khỏi phòng, tìm một nhà hàng gần đó để dùng bữa.
Đồng An Chi không quá chú trọng đến vấn đề này, ngồi trong một nhà hàng không cao cấp, đối mặt với những món ăn không thể coi là đẹp đẽ, nhưng ông ấy vẫn có thể ăn một cách ngon lành.
Ông ấy nói với tôi, thật ra trước kia ông ấy rất nghèo. Hơn hai mươi năm trước, ông ấy chỉ là một người ở tầng lớp thấp, việc gì cũng đã từng làm thử, từ nhặt rác, nhân viên giao hàng, công nhân công trình… Ông ấy làm từ một thợ hồ đến chủ thầu, cuối cùng thành ông chủ ngành bất động sản. Sau khi trải qua hai mươi năm vất vả, bây giờ, một năm ông ấy có thể kiếm được số tiền mà người bình thường có kiếm mấy đời cũng không được.
Ông ấy cũng từng có giai đoạn sa đọa, mười lăm năm trước, sau khi kiếm được một khoản tiền lớn từ dự án bất động sản đầu tiên, hai vợ chồng họ đã ly hôn, nguyên nhân… đơn giản là vì ông ấy ngoại tình.
Lúc đó, ông ấy mới khoảng bốn mươi tuổi, đúng lúc đang như sói như hổ, mấy năm sau khi ly hôn, ông ấy thay phụ nữ liên tục, sự nghiệp cũng phát triển không ngừng. Nhưng lúc không còn thiếu tiền và càng không thiếu phụ nữ, ông ấy chợt phát hiện mình ngày càng cô đơn.
Trước khi ly hôn, ông ấy có hai cô con gái, cả hai đều sống và được mẹ ruột nuôi nấng. Dù chúng vẫn nhận ông ấy là bố, nhưng mỗi năm, ba bố con chỉ gặp nhau có một, hai lần thôi.
Về sau, ông ấy dần hiểu ra chân lý của cuộc đời nên đã lấy cô vợ hiện tại và lại có một cậu con trai. Điều này khiến mấy năm trở lại đây, ông ấy đã cảm nhận được niềm hạnh phúc mà trước đây chưa từng có, niềm hạnh phúc đến từ gia đình và người thân.
Câu chuyện của Đồng An Chi rất thường gặp, sau khi cải cách mở cửa và nền kinh tế của Hoa Hạ bước vào giai đoạn phát triển thần tốc, rất nhiều người đã giàu lên, sau đó đã đổi vợ mình thành những cô gái trẻ đẹp.
Đây có lẽ chính là đạo lý bên nhau lúc gian khó, chia ly khi đủ đầy.
Cũng có thể nói đây là một mặt khuất phía sau mà những người thành công không muốn cho ai biết, mặt trái mặt phải đều có cả.
Tôi không ngờ Đồng An Chi cũng có một mặt thế này, từ biểu hiện trong cuộc sống hàng ngày của ông ấy, tôi hoàn toàn không nhìn ra ông ấy từng là một người đàn ông phụ bạc người vợ tào khang của mình.