Nhưng tình huống đó chắc xuất hiện, vì lúc ấy, công việc của tôi đang trong giai đoạn thăng tiến, thu nhập mỗi tháng luôn tăng, cả người đều toát ra tinh thần hăng hái.
Đó là cảm giác thành công do tiền mang lại, hăng hái theo đuổi chức vụ cao, chạy theo khát vọng có càng nhiều tiền.
Vì thế, nếu như lúc trước không bị vào tù, tôi cũng sẽ chia tay Lâm Lạc Thủy.
Nhưng quỹ đạo cuộc đời của tôi có thể sẽ rẽ sang hướng khác
Có thể sau khi chia tay, tôi sẽ sa sút một khoảng thời gian ngắn, cũng chìm trong rượu bia, lười làm việc, thành tích giảm mạnh nhưng trạng thái này sẽ không duy trì được lâu. Có lẽ nhiều nhất là một tháng sau hoặc hai tháng sau đó, tôi đã tự mình vực dậy, cùng lắm thì uống thêm chút rượu với Đàm Hữu Ngân hoặc Từ Triết, than thở ỉ ôi thêm một chút, thậm chí tìm em gái nào đó giao du một thời gian, rồi lại cố gắng làm việc, đạt tới mức lương 100, 200 nghìn tệ, thậm chí là một triệu một năm.
Đến lúc đó, có lẽ tôi đã trả hết nợ, cũng có một căn nhà mới không quá rộng, cũng có một mảng trời thuộc về mình.
Hoặc cũng có lẽ là tôi sẽ tìm một bạn gái khác, có lẽ không quá xinh đẹp nhưng lại tinh tế, hiểu ý người khác.
Nhưng nếu vậy thì tôi sẽ không quen biết Bạch Vi, sẽ không quen Đỗ Minh Cường, càng không chạy tới Xiêng La rồi xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Nếu thời gian có thể quay ngược lại, tôi bằng lòng quay về quá khứ, dù như thế không thể quen biết Bạch Vi, tôi cũng nguyện ý trở lại cuộc sống bình thường giản dị
Nhưng thời gian vĩnh viễn sẽ không quay ngược lại.
Sự thật là tôi đã ngồi tù, quỹ đạo cuộc đời đã đi theo hướng hiện tại.
Tôi của bây giờ không hề oán hận câu nào, cũng sẽ không than thở ông Trời bất công vì đây là cuộc đời.
“Xin lỗi cậu! Tôi không nên hỏi chuyện này, tôi chỉ thường liên tưởng nên hiếu kỳ mà thôi!”
Thấy tôi ngẩn người, Ôn Hân áy náy xin lỗi.
“Không sao!”
Tôi phục hồi tinh thần rồi cười với cô ấy.
Cô ấy đúng là một cô gái tốt bụng biết quan tâm người khác.
Cô ấy cũng cười rồi cúi đầu giẫm bọt sóng dưới chân, sau đó lại nói như đang nhớ về chuyện ngày xưa: “Tôi nhớ vừa rồi khi nghe thấy cậu và Lâm Lạc Thủy chia tay, tôi còn cho rằng mình nghe nhầm, mãi mà không thể tin được, cho tới khi nhiều bạn học cũ xác nhận.”
“Lúc đó, tôi đã nghĩ, cậu chỉ ngồi tù ba năm mà thôi, thời gian ba năm trôi qua rất nhanh, không lâu sau đó các cậu sẽ lại ở bên nhau, tôi không biết tại sao Lâm Lạc Thủy không đợi được ba năm này.”
“Nếu như đổi lại là tôi, đừng nói là ba năm, cho dù…”
Nói đến đây, có lẽ cô ấy cảm thấy câu nói này không thích hợp lắm nên không nói tiếp nữa, sắc mặt cô ấy cũng có vẻ hơi lúng túng.
Tôi làm như không chú ý tới sắc mặt của Ôn Hân, chỉ bình tĩnh nói: “Thật ra nếu như trước đây tôi không ngồi tù thì tôi cũng sẽ không kết hôn với cô ấy, chúng tôi không thể cùng nhau đi đến cuối con đường được.”
“Tại sao?” Vẻ mặt của cô ấy rất kinh ngạc.
“Bởi vì cô ấy chia tay tôi không phải vì tôi ngồi tù.”
“Vậy nguyên nhân là gì?”
“Bởi vì tôi không đủ quan tâm đến cô ấy.”
“Không phải chứ? Tôi nhớ lúc ở trường học cậu rất quan tâm cô ấy mà. Cậu còn được rất nhiều nữ sinh trong học viện gọi là bạn trai kiểu mẫu đấy.”
Nghe thấy mấy chữ “Bạn trai kiểu mẫu” này, tôi không khỏi lắc đầu mà nở một nụ cười.
“Ôn Hân, cô từng xem Đại Thoại Tây Du chứ? Trong phim có một đoạn đối thoại giữa Ngưu phu nhân và Chí Tôn Bảo, Ngưu phu nhân nói ‘Trước đây, lúc cùng ta ngắm trăng thì gọi người ta là bé ngọt ngào, bây giờ có mới nới cũ gọi người ta là Ngưu phu nhân’.”
“Tôi từng xem bộ phim điện ảnh này, ý mà đoạn đó nói là…” Ôn Hân bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, “Phương Dương, đừng nói là một trong hai người các cậu thích người khác nên mới chia tay đấy chứ?”
Tôi lắc đầu: “Không phải, chí ít trước khi chia tay tôi vẫn chưa phát hiện ra cô ấy có người đàn ông khác. Cho nên tôi đề cập đến đoạn đối thoại này chỉ là muốn nói rằng con người đều sẽ thay đổi, đặc biệt là đàn ông, ví dụ như chính tôi đây. Lúc muốn có được một thứ gì đó sẽ bỏ rất nhiều tâm sức, thậm chí còn cuồng nhiệt say mê.”
“Lúc trước tôi theo đuổi Lâm Lạc Thủy cũng như vậy, bỏ rất nhiều tâm sức, vô cùng quan tâm và thương yêu cô ấy. Sau khi hẹn hò với cô ấy cũng chưa từng thay đổi, tình yêu đối với cô ấy cũng chưa từng phai nhạt. Chỉ là sau khi ra ngoài làm việc, sự chú ý của tôi đặt lên một thứ khác và rồi say mê vì nó, dần dần không để tâm đến cô ấy nữa.”
“Thứ gì vậy?” Ôn Hân lộ vẻ tò mò.
“Tiền!” Tôi bình tĩnh nói: “Sau khi ra ngoài làm việc, tôi trở nên thích tiền, muốn kiếm thật nhiều thật nhiều tiền. Tôi muốn mua một căn hộ ở Thịnh Hải để làm nhà tân hôn, muốn mang đến cho cô ấy một cuộc sống vật chất tốt hơn. Thế là tôi nỗ lực tập trung vào công việc, thậm chí say mê vì nó, thời gian ở bên cạnh cô ấy càng ngày càng ít nên dần dần cũng không quan tâm nhiều đến cô ấy.”
“Trước khi tôi ngồi tù, cô ấy cũng đã rất thất vọng rồi, việc ngồi tù chỉ là cho cô ấy một lý do để chia tay mà thôi. Nói cách khác, bởi vì tiền mà tôi đánh mất tình yêu của mình. Nói ra thì khá giống tham cái nhỏ mà bỏ cái lớn, nhưng cũng giống tham cái lớn mà bỏ cái nhỏ.”
Nói đến đây, tôi khẽ mỉm cười.
Ôn Hân hơi ngạc nhiên mà sững người lại.
Một lúc lâu sau, cô ấy mới định thần lại rồi hỏi tôi: “Vậy… Cậu có hối hận không?”
Tôi lắc đầu: “Không hối hận, bởi vì… Đây chính là đời người, cũng không thể có cơ hội làm lại. Ha ha, có lẽ trong mắt các cậu, tôi là người tham cái nhỏ mà bỏ cái lớn. Nhưng trong mắt tôi, sự nghiệp rất quan trọng, nói cách khác là tiền rất quan trọng.”
“Tôi sinh ra ở nông thôn, nhà trồng một cánh đồng hoa nhài. Hàng năm lúc vào hè, ngày nào bố mẹ tôi cũng đội nắng làm việc ở cánh đồng hoa đó liên tiếp mấy tiếng liền. Có thể cậu không hiểu được sự vất vả đó, nhưng tôi hiểu.”
“Bởi vì nghèo khổ nên tôi thích tiền, muốn kiếm thật nhiều thật nhiều tiền. Tôi muốn đem đến cho người phụ nữ mà mình yêu một cuộc sống sung túc hơn, cũng muốn để bố mẹ tôi không phải vất vả nữa. Vì vậy tôi thấy mình không sai và càng không hối hận.”
Ôn Hân cúi đầu lặng im, bước chân dường như cũng chậm dần.
Tôi cười gượng: “Xin lỗi, tôi không nên nói với cậu những điều này, tự dưng nói ra làm bầu không khí cũng trở nên nặng nề rồi. Chúng ta đi về đi, đi xa thêm chút nữa sợ đám Từ Triết không tìm thấy.”
Ôn Hân vẫn không lên tiếng, cô ấy chỉ yên lặng quay người theo tôi rồi chậm rãi cất bước.
Cô ấy đột nhiên nói: “Nói cách khác, cho dù cậu không ngồi tù thì Lạc Thủy cũng sẽ chia tay với cậu?”
“Ừ, có lẽ là vậy.”
“Nhưng nếu như không ngồi tù thì có lẽ cậu đã có chút thành tựu trong sự nghiệp rồi nhỉ.”
Tôi lắc đầu: “Chưa chắc, chuyện này chẳng ai biết được cả, nói không chừng tôi lại thất bại hoàn toàn vì thất tình thì sao?”
Ôn Hân lại yên lặng.
Một lúc lâu sau, cô ấy bất chợt hỏi: “Phương Dương, có phải khi đó cậu bị oan không?”
Tôi sững người lại: “Sao cậu biết?”
“Tôi còn biết, cậu vì cứu giám đốc Bạch mà làm một người tên là Lôi Vân Bảo bị thương. Nhưng sau đó giám đốc Bạch lại không đứng ra làm chứng cho cậu nên cậu bị kết án ba năm vì tội cố ý gây thương tích đúng không?”
Tôi nhíu chặt mày lại, bình tĩnh nhìn Ôn Hân.
Sao cô ấy lại biết chuyện đó? Ai nói cho cô ấy biết ?
Chuyện kia từ đầu tới đuôi chỉ có tôi với Bạch Vi, người nhà của cô ấy và Hà Khai Thành biết, nhiều nhất thì thêm Lôi Vân Bảo.
Chẳng lẽ người nhà của Bạch Vi hoặc là Hà Khai Thành nói cho Ôn Hân?