Người hướng dẫn viên du lịch kia chỉ tiếp đãi nhóm Ôn Hân ở Bingkok thôi, bởi vì đảo Phuki không quá rộng, vả lại Hoàng Lễ Thành đã tới, cậu ta chủ động nói rằng không cần hướng dẫn viên du lịch nữa, nhưng mấy việc như đặt khách sạn hay đưa đón ở sân bay vẫn cần có người giúp đỡ.
Đặt xong phòng khách sạn và xe, tôi nói chuyện thêm với Bạch Vi về mấy thứ như môi trường hay thời tiết, chưa được bao lâu cô ấy đã nói muốn đi nghỉ rồi.
Tôi không vội tắt điện thoại mà gửi cho Ôn Hân một tin nhắn trước, báo rằng ngày mai Bạch Vi sẽ đến.
Dường như Ôn Hân rất vui vẻ, nói rằng ngày mai muốn ra sân bay đón người cùng tôi.
Tôi đáp không cần, đồng thời nhắc nhở cô ấy một cách ẩn ý rằng nhất định đừng nhắc đến chuyện ngày xưa trước mặt Bạch Vi, cũng là những điều mà tôi nói với cô ấy ngày hôm nay.
Ôn Hân hứa chắc với tôi như đinh đóng cột.
Thực ra tôi cũng biết cô ấy không phải dạng người nhiều chuyện, có thể thấy được lòng dạ cô ấy không hề xấu.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi đứng trước cửa khách sạn chờ xe mà hướng dẫn viên du lịch đã sắp xếp, sau đó cùng xe tới sân bay chờ đợi.
Từ sân bay quốc tế Phuki tới bãi biển Patong khá xa, tôi không muốn Bạch Vi phải ngồi xe buýt sân bay, nhưng nếu không đặt xe đưa đón từ trước thì chỉ có minibus với xe taxi. Minibus tuy giá rẻ nhưng đi rất chậm, giữa đường có khả năng còn dừng lại để đề cử các dự án du lịch, hôm qua tôi đã ngồi loại xe này rồi, không hề dễ chịu chút nào.
Còn taxi thì giá thành rất đắt, từ vài trăm tới hàng nghìn baht, đổi sang tệ cũng phải đến hai trăm tệ.
Đặt xe trước thì rẻ hơn khoảng một nửa, thường chỉ khoảng bốn năm trăm baht, chiếc xe mà hướng dẫn viên du lịch tìm giúp tôi khá rẻ, khoảng bốn trăm baht là được rồi.
Khoảng hơn mười giờ, tôi gặp được Bạch Vi ở lối ra của sân bay.
Cô ấy đội một chiếc mũ chống nắng màu be có dải nơ đỏ, mặc áo vải Chiffon màu trắng tinh khiết cùng một chiếc váy màu xanh lá cây nhạt dài đến bắp chân, đi đôi sandal hoa nhí, tỏa ra khí chất uyển chuyển nhưng rất thanh thuần.
Lần trước khi tới làng Đại học ở Chiêng May chơi, cô ấy cũng mặc bộ đồ tương tự, khi đó tôi cảm thấy cô ấy thật khác với giám đốc Bạch ngày thường ở công ty, hôm nay cô ấy cũng cho tôi cảm giác giống hệt.
Khoảng thời gian sau khi máy bay hạ cánh chính là lúc dòng người tập trung ở các cửa ra, cô ấy đi giữa dòng người thế nhưng vẫn thu hút ánh mắt của đám đông. Thậm chí tôi còn nhìn thấy một người đàn ông chủ động đến gần, hình như định dùng lý do giúp cô ấy kéo hành lý để bắt chuyện.
Nhưng Bạch Vi từ chối rất dứt khoát, sau đó vừa đi theo dòng người ra ngoài vừa nhìn về phía lối ra.
Khi cô ấy nhìn qua, tôi vẫy vẫy tay, cô ấy nở một nụ cười rất xinh đẹp, sau đó nhanh chóng sải bước về phía tôi.
Tôi đón lấy hành lý của cô ấy, mỉm cười bảo: “Hôm nay cô đẹp lắm, có cả đàn ông tới quyến rũ luôn.”
Cô ấy mím môi cười: “’Chẳng lẽ trước kia tôi không xinh đẹp à?”
“Không, trước kia cũng rất xinh đẹp, hôm nay chỉ đổi sang phong cách khác thôi.”
“Trước kia tôi cũng từng mặc như thế này rồi mà.”
“Lúc trước cô không cười rạng rỡ như vậy.”
Cô ấy bĩu môi: “Mồm miệng anh khéo ghê.”
“Đi thôi, lên xe nào, vừa nãy người đàn ông vừa đi qua có vẻ bối rối đấy.”
Cô ấy cười cười, không hề ngoái đầu nhìn người đàn ông rất bối rối kia mà đi thẳng tới bên cạnh tôi.
Bốn mươi phút sau, chúng tôi tới khách sạn. Sau khi làm thủ tục check-in, tôi kéo va-li lên phòng giúp cô ấy, không quên hỏi: “Cô muốn nghỉ ngơi trước hay đi chơi luôn bây giờ?”
“Bây giờ luôn đi, tôi muốn đi dạo bên bờ biển. À phải rồi, nhóm Ôn Hân đâu?”
“Họ ra bãi biển trước rồi.”
“Vậy chúng ta đi thôi.”
Nói xong, chẳng buồn thu dọn hành lý, Bạch Vi định ra ngoài luôn.
Tôi cảm thấy khá cạn lời, do dự trong chốc lát mới hỏi: “Cô có muốn xuống biển bơi vài vòng không? Nếu xuống biển thì thay đồ bơi trước đi.”
Bạch Vi sững người, sau đó cười cười lắc đầu: “Không cần đâu, tôi sẽ không xuống biển.”
“Cô không biết bơi à?”
“Không phải, do nghe nói bên phía bờ biển sóng lớn lắm, vả lại bờ biển Patung đông người, cho nên không muốn xuống nước.”
Tôi chợt hiểu ra, gãi gãi đầu: “Nếu cô muốn xuống biển bơi vài vòng thì chúng ta có thể kiếm bãi biển nào lặng sóng và ít người hơn.”
“Hay là thôi đi, cứ đi dạo trước đã.”
Tôi cảm thấy khá tiếc vì không thể nhìn thấy cô ấy mặc bikini.
Đó là phong cảnh mà tôi đã mong chờ rất lâu.
Hi vọng tối nay hoặc ngày mai có thể nhìn thấy.
Vừa đến sảnh lớn khách sạn, tôi đột nhiên phát hiện ra Ôn Hân đứng ở đó, dường như đang đợi chúng tôi.
“Chị Tiểu Vi!” Vừa nhìn thấy Bạch Vi, Ôn Hân đã mừng rỡ bước tới.
“Hi, chúng ta lại gặp nhau rồi. À phải rồi, sao em lại ở đây?” Bạch Vi cũng nghênh đón, còn vui vẻ ôm cô ấy một cái.
Tôi ở bên cạnh lặng lẽ nhìn họ hàn huyên, đồng thời quan sát tỉ mỉ từng động tác và biểu cảm của Ôn Hân.
Hôm qua Ôn Hân nói rằng cô ấy sẽ không oán hận gì Bạch Vi, cho dù vì Bạch Vi nên tôi mới ngồi tù. Cô ấy cũng chưa từng trách đối phương, thậm chí đã trở thành bạn tốt với Bạch Vi.
Bây giờ những gì mà cô ấy biểu hiện ra khi gặp lại Bạch Vi lần nữa không giống như đang giả bộ, ít nhất thì tôi nghĩ vậy.
Họ trò chuyện vài câu, sau đó nắm tay nhau đi ra ngoài, thậm chí không buồn gọi tôi.
Tôi cảm thấy cạn lời, đành chậm rãi đi ngay phía sau.
Khi hai người phụ nữ có quan hệ thân thiết và một người đàn ông khác ra ngoài chơi, thông thường người đàn ông kia sẽ bị “bỏ rơi”, bởi vì các cô gái sẽ khoác tay nhau đi chơi rất thân mật. Những lúc như thế, đàn ông chỉ đóng vai người cầm túi hay xách đồ thôi.
Bây giờ tôi ở trong hoàn cảnh như vậy, tuy rằng Ôn Hân và Bạch Vi không mang túi, nhưng họ chẳng hề để tâm tới tôi.
Tận khi tới bãi biển Patong, họ vẫn khoác tay nhau vừa đi dạo trêи những con sóng trắng muốt, vừa thủ thỉ chuyện trò.
Tôi chỉ đi theo một lúc. Sau khi nhìn thấy nhóm Từ Triết, tôi bèn rời khỏi hai cô gái này, ngồi xuống bên cạnh Từ Triết.
Ôn Hân quay đầu liếc nhìn tôi một cái, khoảnh khắc đó, dường như tôi thấy được vẻ giảo hoạt và đắc ý trong ánh mắt ấy.
Tôi cảm thấy dở khóc dở cười, hóa ra cô ấy cố ý.
Chừng nửa tiếng sau, họ có vẻ thấm mệt, cuối cùng cũng chịu quay về.
Bạch Vi ngồi xuống quên cạnh tôi, tiện thể cởi luôn đôi dép và duỗi chân ra.
Phần bắp chân lộ ra ngoài vừa trắng vừa thon có sức hấp dẫn cực kỳ lớn với tôi.
“Anh không xuống bơi à?”, cô ấy đột nhiên quay đầu hỏi.
Tôi lắc đầu: “Cô không bơi cùng tôi, tôi bơi một mình chán chết.”
“Tôi không mặc đồ bơi.”
“Bây giờ quay về thay cũng được mà, khách sạn có xa lắm đâu, đi vài phút là tới.”
Bạch Vi bĩu môi: “Anh cứ khăng khăng muốn tôi xuống bơi như thế, chắc chắn là có ý đồ xấu gì đây.”
Tôi cứng họng: “Giám đốc Bạch, trông tôi giống hạng người như thế không?”
“Có.”
Nghe được câu trả lời dứt khoát của Bạch Vi, tôi nhất thời không biết đối đáp thế nào. Quả thực tôi có mục đích khác, nhưng chỉ là muốn thấy cô ấy mặc bikini thôi, không được tính là ý đồ xấu chứ.
Thấy tôi không nói gì, gương mặt Bạch Vi lộ ra vẻ đắc ý, trông có phần khá giống với Ôn Hân lúc này.
Từ sau khi tôi và Song phát sinh xung đột tại quán bar của hắn, Bạch Vi nhận lời mời ra ngoài ăn khuya, quan hệ của chúng tôi hòa hoãn hơn, thậm chí còn mờ ám hơn lúc trước.
Lớp giấy ở giữa dường như càng lúc càng mỏng, có lẽ không cần cố ý chọc thủng nó cũng có thể tự động nứt toác ra bất cứ lúc nào.
Tôi cũng không biết cứ như thế này rốt cuộc là đúng hay sai.