Dẫu sao người cũng là do em trai ông ta sai đến, nhưng có lẽ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch Đỗ Minh Cường đang dần tranh thủ sự ủng hộ của những người khác. Thậm chỉ còn như ném một que diêm cháy vào trong thuốc nổ, khiến anh em họ trực tiếp khai hỏa.
Vì rõ ràng Đỗ Minh Hào làm chuyện này là nhằm vào Đỗ Minh Cường. Gã muốn chọc tức Đỗ Minh Cường, hoặc là đạt một mục đích khác.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng tôi vẫn quyết định nói cho Đỗ Minh Cường biết.
Ông ta luôn trầm ổn và tỉnh táo, chắc sẽ không đến mức làm xáo trộn kế hoạch vốn có của ông ta.
Tôi tìm số của Đỗ Minh Cường, ấn gọi, rất nhanh ông ta đã nghe máy.
Sau khi hàn huyên vài câu, tôi đi thẳng vào vấn đề kể chuyện này cho ông ấy biết, bao gồm nguyên nhân, tên của hai người bị tôi hạ gục và những gì Yako khai với tôi.
Nghe tôi kể lại xong, Đỗ Minh Cường tức giận chửi bới vài câu trong điện thoại. Sau đó, ông ta bảo tôi đúng là em trai ông ta có một đàn em tên là Yako, và y đúng là một tên thấp còi.
Điều này chứng tỏ Yako không nói dối, họ chính là người mà Đỗ Minh Hào sai đến.
Tôi khuyên Đỗ Minh Cường vài câu, nói tốt nhất đừng để chuyện này ảnh hưởng đến kế hoạch của ông ta. Lý do tôi nói cho ông ta chỉ là muốn để ông ta biết em trai mình đã có hành động ngu xuẩn đến mức nào, để ông ông ta chuẩn bị trước, ngày thường cũng phải chú ý nhiều hơn thôi.
Sau khi tức giận mắng nhiếc vài câu, không lâu sau, Đỗ Minh Cường đã bình tĩnh lại, bắt đầu hỏi thăm xem tôi có bị thương hay không.
Ông ta còn nói tạm thời sẽ giả vờ không biết chuyện này, để xem Đỗ Minh Hào có phản ứng thế nào, đến lúc đó còn ứng phó.
Khi biết tối nay, tôi sẽ về Chiêng May, ông ta nói sẽ bảo A Việt đến đón tôi. Mấy ngày tới, A Việt cũng sẽ đi theo tôi, để phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tôi không từ chối, thật sự tính mạng của mình là quan trọng nhất.
Ngắt máy của Đỗ Minh Cường xong, tôi thoải mái nằm trêи giường, nhắm mắt định ngủ một giấc.
Bây giờ đã hơn bốn giờ chiều, tôi có thể ngủ khoảng hai tiếng.
Tháo chạy trêи bờ biển, dùng gậy giải quyết Yako và đồng bọn của y, hai việc này khiến tôi cảm thấy rất mệt, không bao lâu sau đã nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Không biết bao nhiêu lâu sau, một hồi tiếng chuông đã khiến tôi tỉnh lại. Tôi cầm điện thoại lên xem, là Ôn Hân gọi tới.
Sau khi nhận điện, tôi nghe thấy giọng nói của Ôn Hân truyền đến: “Alo, Phương Dương, cậu và giám đốc Bạch đi đâu đấy? Sao cả buổi chiều không thấy hai người đâu?”
“Chúng tôi đang nghỉ ngơi ở phòng khách sạn.” Tôi hơi mơ màng đáp.
Đầu bên kia điện thoại chợt im lặng.
Tôi biết có lẽ Ôn Hân đã hiểu lầm, câu nói chúng tôi đang nghỉ ngơi trong phòng có lẽ đã bị cô ấy hiểu lầm là chúng tôi cùng nghỉ chung một phòng.
Ban ngày ban mặt, một nam một nữ rúc ở trong phòng khách sạn cả buổi chiều, chắc ai cũng có thể đoán được là làm gì.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi bật cười nói: “Tôi vừa ngủ dậy, còn Bạch Vi chắc đang nghỉ ở phòng cô ấy. Lát nữa tôi sẽ sang gọi cô ấy một tiếng, à mà có việc gì không?”
Tôi đặc biệt nhấn mạnh cụm từ “phòng của cô ấy”.
Nhưng chẳng mấy chốc, tôi đã ý thức được là hình như mình không cần phải giải thích thì phải.
Tôi và Bạch Vi đã ở bên nhau, dù Ôn Hân hiểu lầm chúng tôi đang làm chuyện gì đó cũng chẳng sao cả. Thậm chí điều này còn có thể khiến cô ấy sớm hiểu ra là tôi và cô ấy không có khả năng.
Tôi chỉ có thể nói một câu xin lỗi với cô ấy.
Sau khi nghe thấy tôi giải thích, Ôn Hân vội nói: “Không có gì, chỉ là mọi người chuẩn bị đi ăn, nhưng không tìm thấy hai người, nên tôi mới gọi cho cậu thôi.”
“Ờ.” Tôi nhìn đồng hồ, đã sắp sáu giờ rồi: “Các cậu đi trước đi, bây giờ tôi mới dậy, lát nữa, tôi và Bạch Vi đến tìm các cậu là được, nhanh thôi.”
“Ừ, thế chúng tôi chờ hai cậu ở nhà hàng nhé.”
“Ừ.”
Cúp máy xong, tôi tìm số của Bạch Vi và ấn gọi.
Chẳng mấy chốc đầu bên kia đã truyền đến giọng nói lười nhác của Bạch Vi, hình như cô ấy cũng vừa ngủ dậy.
Tôi bảo cô ấy là đám Ôn Hân đã đến nhà hàng rồi, chúng tôi phải nhanh chóng dậy đi ăn thôi.
Bạch Vi ừm một tiếng, nói sẽ dậy ngay.
Tôi vươn vai, sau đó lật người xuống giường, vào nhà tắm rửa mặt.
Không lâu sau, tôi đã mặc xong quần áo đi ra ngoài. Sau khi chờ vài phút ngoài cửa phòng Bạch Vi, cô ấy đã mở cửa đi ra.
Cô ấy đã thay một chiếc váy màu hồng, gương mặt trang điểm nhạt, mái tóc dài đen nhánh mềm mại buông xõa trêи bờ vai. Sau khi nhìn thấy tôi, trêи gương mặt xinh đẹp nhất thế gian đó đã nở một nụ cười đẹp nhất trêи đời.
“Em đẹp quá!” Tôi khen một câu từ đáy lòng.
Bạch Vi hơi ngẩn người, sau đó đỏ mặt khẽ nói một câu “cảm ơn”.
“Đi thôi, đừng để đám Ôn Hân chờ lâu.”
“Ừm.”
Tôi chủ động cầm tay cô ấy, để cô ấy dựa vào cánh tay tôi, chúng tôi sánh vai đi ra ngoài.
Lúc đi ra khỏi khách sạn, tôi phát hiện hai vệ sĩ mà Hà Khai Thành thuê lúc chiều đang giữ khoảng cách đi theo phía sau chúng tôi, họ vẫn tiếp tục công việc của mình là bảo vệ Bạch Vi.
Tôi đột nhiên nghĩ, nếu Bạch Vi không ở bên tôi thì không cần lúc nào cũng phải có hai vệ sĩ kè kè bên cạnh như vậy.
Thật ra, cảm giác này rất không thoải mái, nó giống như lúc nào cũng có người đang nhìn mình chăm chú, là một loại cảm giác không có chỗ nào để ẩn trốn.
Đi đến bên ngoài nhà hàng, từ xa chúng tôi đã nhìn thấy đám Ôn Hân đang ngồi ở vị trí cạnh biển. Bạch Vi vội vàng buông tay tôi ra, đồng thời bước sang bên cạnh một bước, duy trì một khoảng cách nhất định với tôi.
Tôi thấy hơi bất đắc dĩ: “Cho họ nhìn thấy cũng không sao mà.”
Bạch Vi lắc đầu: “Không được, chúng ta biết rõ Ôn Hân thích anh, nên không thể tỏ ra quá thân mật trước mặt cô ấy được, làm như thế sẽ khiến cô ấy rất buồn. Tốt nhất chúng ta cứ như trước đi, cứ giữ mối quan hệ đồng nghiệp bình thường trước mặt cô ấy đã. Chờ một thời gian nữa cho cô ấy dần nguôi ngoai rồi cho cô ấy biết sau, hoặc không cần phải cho cô ấy biết, dẫu sao một năm anh cũng chẳng gặp cô ấy mấy lần.”
Tôi suy nghĩ, rồi gật đầu: “Được, thế thì cứ giấu cô ấy trước vậy.”
Nói rồi, chúng tôi duy trì một khoảng cách nhất định, đi về phía đám Ôn Hân.
“Hai người đi đâu thế? Sao cả ngày chẳng thấy bóng dáng đâu?” Lâm Tĩnh nhìn thấy chúng tôi đầu tiên, sau đó vẫy tay hỏi.
Tôi lắc đầu: “Lái mô tô đi dạo phía nam một vòng, trêи đường phải trú hai cơn mưa, về đến khách sạn một cái là ngủ đến giờ luôn.”
Ôn Hân mỉm cười vẫy tay: “Mau ngồi xuống đi, phục vụ chuẩn bị mang đồ ăn lên rồi.”
Lâm Tĩnh có vẻ khá thích thú: “Mọi người đến đủ rồi, lát nữa lúc nhân viên phục vụ mang đồ ăn tới, bảo cô ấy chụp giúp chúng ta một kiểu ảnh nhé.”
“Được đấy, đợi mang hết đồ ăn lên rồi hãy chụp.”
Nơi chúng tôi ăn tối vẫn là nhà hàng lộ thiên bên bờ biển, vì ngồi ở đây có thể đắm chìm trong ánh chiều tà, ngắm mặt biển sóng gợn lăn tăn, vừa chiêm ngưỡng cảnh đẹp vừa thưởng thức mỹ vị.
Tôi chợt nghĩ lẽ ra tôi và Bạch Vi nên đi ăn riêng, đắm chìm trong bữa tối tràn ngập ánh sáng, như vậy sẽ lãng mạn biết bao.
Nhưng bây giờ, chúng tôi đã đến đây rồi, không thể ngồi riêng một bàn được, như vậy thì không nể mặt đám Lâm Tĩnh và Ôn Hân.
Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, điện thoại của tôi đã đổ chuông, tôi lấy ra xem thì là Natcha gọi đến.
Sau khi nói với đám Ôn Hân và Bạch Vi một tiếng, tôi đi sang một chỗ vắng người bên cạnh nghe máy.
“Cậu Dương, rất xin lỗi, tôi không bắt được Cung Chính Vinh.” Natcha áy náy nói.
Tôi cau mày: “Tại sao? Lẽ nào hắn không ở Chiêng May?”