Mỗi khi bắn hết một băng đạn, hắn thường khoe khoang dương dương đắc ý với anh Thái.
Anh Thái thì chẳng buồn chú ý đến hắn, có lẽ đã quen quá rồi.
So ra thì kỹ năng bắn súng của anh Thái kém hơn hắn khá nhiều, nhưng còn hơn tôi chán.
Mỗi người chúng tôi bắn hơn một trăm phát đạn, cho đến khi tay tê rần, không cầm chắc súng nữa mới về.
Trêи đường về, tôi nhận được điện thoại của Natcha. Ông ta nói đã liên hệ với cảnh sát ở Phuki rồi, người bên đó nói Yako đã khai chủ mưu là Cung Chính Vinh, đối phương bỏ tiền thuê y đến gây sự với tôi, còn dặn phải đánh gãy hai chân tôi.
Nhưng y không khai ra những tên đồng bọn khác là ai, chỉ nói không quen những người mà Cung Chính Vinh thuê khác.
Y càng không khai ra Đỗ Minh Hào. Khi cảnh sát vặn hỏi chuyện liên quan đến Đỗ Minh Hào thì y giả vờ không biết, nói mình vốn không quen ai tên là Đỗ Minh Hào cả.
Đồng bọn của y cũng vậy, thà chết cũng không chịu khai ra Đỗ Minh Hào, chỉ nói chuyện này do một mình Cung Chính Vinh chỉ đạo.
Chuyện này đã nằm trong dự đoán của tôi.
Có khẩu cung của bọn họ, chắc chắn Cung Chính Vinh sẽ không thể chạy thoát, người của nhà họ Cung bọn họ cũng không có mối quan hệ ở bên này.
Nhưng không loại trừ khả năng nhà họ Cung sẽ bỏ ra một khoản tiền lớn để lôi hắn ra ngoài, hệ thống cảnh sát bên này thì nổi tiếng là tham tiền rồi.
Hơn nữa, Natcha còn nói cho tôi biết người nhà họ Cung đã đến.
Buổi chiều, có một người tên là Cung Thiệu Bình đã đến đồn cảnh sát bọn họ, tự xưng là chú của Cung Chính Vinh. Ông ta dẫn một luật sư Xiêng La và hai vệ sĩ tới, đòi gặp Cung Chính Vinh.
Nhưng đã bị Natcha lấy lý do vụ án vẫn đang trong giai đoạn điều tra thẩm lý để từ chối yêu cầu gặp Cung Chính Vinh của ông ta, Natcha chỉ cho một mình luật sự đi vào gặp Cung Chính Vinh thôi.
Trước lúc Natcha gọi điện cho tôi, Cung Thiệu Bình và vị luật sự đó vừa mới rời khỏi đồn cảnh sát.
Không ngoài dự đoán của tôi thì chẳng mấy nữa, Cung Thiệu Bình sẽ đến tìm tôi.
Tôi về nhà, nhàn hạ ngồi ở phòng khách xem ti vi với A Việt và anh Thái. Khoảng năm giờ, điện thoại của tôi chợt đổ chuông.
Tôi lấy ra xem thì là Bạch Vi gọi tới.
Tôi nghe máy, lịch sự chào hỏi cô ấy, sau đó tôi nghe thấy Bạch Vi nói: “Phương Dương, người nhà của Cung Chính Vinh đã tới. Ông ấy muốn gặp anh.”
Tôi hỏi: “Người nhà nào của Cung Chính Vinh? Muốn nói chuyện gì với tôi?”
“Ông ấy tên là Cung Thiệu Bình, là chú của Cung Chính Vinh. Ông ấy muốn nói chuyện về vấn đề ân oán giữa các anh, xem có khả năng hòa giải hay không. Anh yên tâm, có tôi và chú Thành ở đây, ông ấy không dám làm bậy đâu. Vả lại, người nhà tôi và người nhà họ Cung đã nói chuyện với nhau rồi. Bây giờ, họ đồng ý hòa giải.”
Tôi trầm mặc vài giây, đáp: “Được, gặp nhau ở đâu?”
“Cạnh khách sạn tôi ở có một nhà hàng, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện. Ông ấy đã đặt bàn lúc sáu giờ, đến lúc đó, tôi và chú Thành cũng đến.”
“Được, lát tôi sẽ đến.”
“Vậy lát gặp.”
“Ừ, lát gặp.”
Ngắt máy của Bạch Vi xong, tôi cười nói với A Việt và anh Thái: “Chú của Cung Chính Vinh đến rồi, đòi gặp tôi, nói là muốn hòa giải.”
“He.” A Việt tỏ ra thích thú: “Anh Dương, anh có đi gặp họ không?”
Tôi gật đầu: “Đương nhiên phải đi chứ, để xem họ định hòa giải thế nào.”
“He he, ít ra cũng phải bắt họ nôn vài ba triệu ra, không phải baht, mà là nhân dân tệ nhé, không thì miễn bàn.”
Anh Thái lắc đầu chen ngang: “Anh Dương, hình như vụ hòa giải này cũng không có ý nghĩa gì. Cung Chính Vinh đã bị bắt rồi, không lẽ họ muốn anh lôi hắn ra ngoài à? Hay muốn bảo anh tha cho họ, sau này đừng tìm nhà họ gây phiền phức nữa?”
Tôi không khỏi phì cười: “Muốn tôi bỏ qua cho họ á… Bỏ cái suy nghĩ này đi. Họ không đến mức sợ tôi như thế đâu, huống hồ tôi nào có bản lĩnh về nước gây sự với họ. Tình hình trị an bên đó khác bên này, không thể làm bậy được đâu.”
“Còn chuyện họ muốn nhờ tôi đưa Cung Chính Vinh ra ngoài, cũng có khả năng đấy. Chắc chắn họ đã điều tra về tôi, biết tôi quen Natcha và ông Sangsu. Chỉ cần tôi mở miệng, chắc Natcha và ông Sangsu sẽ giúp chuyện này và đưa Cung Chính Vinh ra ngoài.”
“Cách làm cũng rất đơn giản. Xử lý lại đoạn ghi âm mà chúng ta gửi cho Natcha tối qua, làm đổi giọng của chúng ta trong đoạn ghi âm rồi công khai ra là được. Cuộc đối thoại trong đoạn ghi âm đó đủ để chứng minh do bị bức cung, nên Cung Chính Vinh mới thừa nhận mình là người chỉ huy. Sau đó, lại cho người đi nói với đám Yako một tiếng, bảo họ sửa lại khẩu sung là có thể đổi trắng thay đen, Cung Chính Vinh cũng sẽ vô tội và được thả.”
“Nhưng nếu người nhà họ Cung không hòa giải với tôi, chắc có tốn bao nhiêu tiền, họ cũng không thể đưa Cung Chính Vinh ra ngoài được. Vì có Natcha và ông Sangsu ở đây rồi. Tôi nghĩ hai người họ sẽ không vì tiền mà thả kẻ thù của tôi ra đâu, đặc biệt là ông Sangsu, dẫu sao tôi với ông ấy cũng đang là đối tác làm ăn của nhau.”
Anh Thái cau mày suy nghĩa, rồi gật đầu: “Anh Dương, theo anh nói thì người nhà họ Cung thật sự đồng ý nhượng bộ ư?”
“Chắc vậy, hơn nữa Bạch Vi… Khụ, chính là cô gái mà tôi tán trước kia, nhà cô ấy là đối tác với nhà họ Cung, hình như thực lực còn hơn nhà họ Cung một bậc. Bạch Vi nói cô ấy đã bảo người nhà đi tìm người nhà họ Cung nói chuyện và nhà họ đã đồng ý hòa giải. Vì thế, lần này họ đến chắc không phải để gây chuyện, mà là giảng hòa với tôi.”
A Việt lại tỏ ra rất thích thú: “Anh Dương, nếu đã vậy, lát bảo họ đưa thêm tiền đi, dăm ba triệu không đủ, ít nhất cũng phải bảy tám triệu mới được.”
Tôi thấy hơi cạn lời: “Thằng nhóc nhà cậu đừng có lúc nào cũng nghĩ đến tiền nữa, có nhiều thứ còn quan trọng hơn tiền đấy.”
“He he, không phải là tôi đang nghĩ cho anh à?”
“Được rồi, tôi đi tắm cái đã. Để lát nữa xem họ có đồng ý đưa tiền không. Phải để họ chủ động đưa mới được, nếu không chúng ta sẽ uy hϊế͙p͙, đánh cho họ quỳ luôn.”
Nói rồi, tôi đứng dậy đi lên tầng trêи, định đi tắm vì buổi chiều tập súng ở sân bắn đổ khá nhiều mồ hôi.
Lúc đi lên tầng, tôi đột nhiên nhớ lại câu mà mình vừa nói “Có nhiều thứ còn quan trọng hơn tiền”.
Câu này hình như hơi ngớ ngẩn.
Trước đây, tôi đã cho rằng như vậy. Nhưng bây giờ, hình như tôi không tìm được thứ gì quan trọng hơn tiền cả.
Có lẽ chỉ có tình bạn thôi.
Ngày trước, tôi từng mơ sẽ được sống trong một tòa biệt thự ba tầng độc lập, có sân thượng đón nắng mặt trời, chắc khi ở sẽ thoải mái lắm.
Nhưng bây giờ, tôi phát hiện hình như một ngôi nhà ba tầng cũng không quá thoải mái, muốn đi tắm phải leo những ba tầng, vì quần áo với khăn tắm đều ở phòng tắm trêи tầng ba.
Sau này, nếu có tiền, tôi có thể suy nghĩ đến việc lắp thang máy, phung phí một phen.
Tắm xong, tôi thay một bộ đồ mới. Sau khi đi xuống dưới, tôi phát hiện A Việt và anh Thái cũng đã thay quần áo. Mỗi người mặc một bộ vest đen, đầu tóc chải bóng mượt, rõ ràng cũng mới vừa tắm xong.
Tôi thấy hơi buồn bực: “Trời nóng thế này, hai người mặc vest làm gì? Không thấy nóng à?”
A Việt kéo cổ áo vest, cười he he nói: “Anh Dương, lát nữa không phải chúng ta đi đàm phán à? Chúng tôi đương nhiên phải ăn mặc đàng hoàng chứ. Anh Dương xem này, trông tôi mặc bộ này có khí thế không?”