“Cậu Phương, cậu thấy thế nào?”
Tôi cười nhạt, chỉ cầm tách trà lên nhấp một ngụm. Tôi ngẩng đầu nhìn Cung Thiệu Bình, lạnh nhạt nói: “Ông Cung, tại sao ông lại nghĩ tôi sẽ hòa giải với các ông?”
Mặt Cung Thiệu Bình biến sắc, ông ta hơi nhíu mày nhìn tôi chằm chằm.
“Cậu Phương, chẳng lẽ…cậu không muốn hòa giải, muốn đấu đá với nhà họ Cung chúng tôi đến cùng hay sao?”
Tôi lắc đầu: “Không, cũng không phải là không thể hòa giải, nhưng điều kiện mà ông đưa ra dù có xem xét thế nào tôi cũng chỉ thấy nó có lợi với ông. Tôi không có được bất cứ lợi ích nào thì tại sao lại phải giúp ông cứu Cung Chính Vinh ra?”
Lông mày Cung Thiệu Bình nhíu lại càng chặt: “Cậu Phương, cậu nói thế là ý gì? Vừa nãy tôi đã nói rồi, về sau nhà họ Cung chúng tôi sẽ không gây rắc rối cho cậu nữa, dù là bất cứ rắc rối nhỏ nhặt nào, chẳng lẽ điều này không có lợi cho cậu sao?”
“Ha ha, nói cứ như tôi sợ nhà họ Cung các người gây rắc rối lắm không bằng.”
“Ý…ý cậu là gì?”
“Ý tôi là tôi căn bản không hề sợ các người, căn bản không hề sợ các người đến gây rắc rối cho tôi, hơn nữa Cung Chính Văn và Cung Chính Vinh đã từng thử rồi đấy, nhưng cuối cùng họ có kết cục gì? Ông có muốn thử không?”
Mặt Cung Thiệu Bình tái mét, cắn răng nhìn chằm chằm tôi, không nói gì nữa.
“Khụ.” Bạch Vi ở bên cạnh không nhịn nổi nữa, ho khẽ một tiếng rồi nói: “Nếu mọi người đã ngồi xuống cùng bàn bạc thì chúng ta vẫn nên nói chuyện tử tế thì hơn. Phương Dương, lần này ông Cung đến là thật lòng muốn hòa giải với anh, hơn nữa Cung Chính Văn và Cung Chính Vinh cũng đã trả một cái giá thích đáng. Quả thực là anh không thiệt thòi gì, ông Cung chỉ là không muốn để Cung Chính Vinh ngồi tù mà thôi, anh cũng không cần phải đòi hỏi lợi ích gì nữa.”
Nghe Bạch Vi nói vậy, tôi không nhịn được mà bật cười: “Giám đốc Bạch, tôi không thấy được thành ý của ông ta, chỉ thấy ông ta muốn tôi cứu Cung Chính Vinh ra, rồi lại bảo họ sẽ không truy cứu chuyện lúc trước nữa, cứ như tôi nợ nhà họ Cung vậy, làm như tôi sợ họ lắm không bằng. Họ chỉ ra điều kiện cho tôi mà không đưa ra bất cứ thứ gì, vì thế, xin lỗi, cách hòa giải đầy thành ý này tôi không nhận nổi.”
Nói xong, tôi bình tĩnh cầm ly trà lên uống.
Thực ra có một câu tôi còn chưa nói, đó là tổn thất của tôi còn lớn hơn cả của nhà họ Cung.
Tôi mất đi Bạch Vi.
Khi tôi vừa lấy hết can đảm tỏ tình với cô ấy, vừa mới hôn cô ấy, và cô ấy cũng vừa chấp nhận tôi thì người của Cung Chính Vinh đến.
Nếu không phải do tên khốn đó thì làm sao tôi có thể hại Bạch Vi rơi vào cảnh nguy hiểm? Hà Khai Thành sao có thể tức giận chạy tới Chiêng May bắt tôi rời xa Bạch Vi?
Cung Chính Vinh cùng lắm là ngồi tù mấy năm mà thôi, có là cái thá gì, có phải tôi chưa từng ngồi tù đâu.
Nhưng tôi không nói ra những điều đó, vì nếu nói ra trong tình cảnh này thì sẽ rất bối rối, hơn nữa giờ tôi và Bạch Vi đã chia tay rồi, nói những lời này cũng chỉ là thừa thãi.
Nghe thấy tôi nói vậy, Bạch Vi há miệng nhưng lại không thốt nổi thành lời, cuối cùng chỉ đành bất lực nhìn Cung Thiệu Bình.
Có lẽ cô ấy cảm thấy tôi nói cũng có lý, bắt đối phương làm cái này làm cái kia, nhưng bản thân thì chẳng chịu bỏ ra cái gì, chỉ nói là sau này không gây rắc rối cho đối phương nữa, trêи đời này làm gì có chuyện ngon ăn như vậy.
Cung Chính Vinh tự cho mình là đúng, cho rằng một câu “không truy cứu” là có thể khiến tôi cảm động khóc lóc sao?
Buồn cười.
Cung Thiệu Bình hơi híp mắt, nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi lạnh lùng nói: “Xem ra cậu Phương không sợ nhà họ Cung chúng tôi thật, lòng can đảm của cậu thật sự khiến tôi phải khâm phục. Nhưng cậu Phương đã từng nghĩ đến chưa? Cho dù là Chính Văn hay Chính Vinh thì chuyện chúng nó làm chỉ là đánh đấm náo loạn nho nhỏ mà thôi, nếu xem xét nghiêm túc thì cậu Phương thấy cậu có mấy cái mạng cơ chứ?”
Ông ta vừa nói dứt lời, tôi đã nhíu chặt mày, lạnh lẽo nhìn ông ta.
Sau lưng tôi chợt vang lên hai tiếng “lạch cạch” rõ ràng.
Ngay sau đó, Bạch Vi, Hà Khai Thành và Cung Thiệu Bình phía đối diện biến sắc, hai vệ sĩ sau lưng họ cũng tiến lên mấy bước như đối mặt với kẻ địch, bảo vệ xung quanh họ.
Rất hiển nhiên, sau khi nghe thấy Cung Thiệu Bình hỏi tôi có mấy cái mạng, A Việt và anh Thái đã lên đạn, tiếng ‘lạch cạch” vừa nãy chính là tiếng đạn đã lên nòng.
Không khí cực kỳ căng thẳng, không chỉ Cung Thiệu Bình biến sắc mà ngay cả vệ sĩ của ông ta cũng cực kỳ căng thẳng, thậm chí hơi sợ hãi.
Vì họ không có súng.
Tuy Xiêng La là một đất nước cho phép sử dụng súng hợp pháp nhưng không phải ai cũng có thể mua súng, phải nộp đủ các loại giấy tờ, hơn nữa không được phép có bất cứ tiền án nào.
Còn về du khách thì…không thể nào mua súng bằng cách hợp pháp được, trừ khi dùng cách phi pháp, ví như tìm đến người mua bán vũ khí quân đội trái phép.
Cung Thiệu Bình mới đến Chiêng May được có nửa ngày, vệ sĩ của ông ta không thể nào mang súng nhập cảnh được, ông ta cũng không có mối quan hệ nào bên này. Cho dù có mua súng của người buôn bán trái phép thì cũng không thể tìn ra trong khoảng thời gian ngắn thế này được.
Thế nên mấy vệ sĩ kia hoàn toàn là đánh tay không, dù có giỏi võ đến đâu thì làm sao có thể đọ lại súng được?
Sau khi sự hoảng loạn và căng thẳng qua đi, Bạch Vi cố ép mình bình tĩnh lại, hỏi: “Phương Dương, anh muốn làm gì?”
Tôi lắc đầu: “Chẳng làm gì cả, đó chỉ là phản ứng bình thường của họ sau khi nghe thấy Cung Thiệu Bình uy hϊế͙p͙ tôi mà thôi.”
Nói xong, tôi quay đầu: “A Việt, anh Thái, hai người cất súng đi cái đã.”
Tôi không hề lo lắng họ có bị cướp cò không, vì họ đã mang súng lâu năm, sẽ không quên vấn đề an toàn.
Thấy Bạch Vi thở phào, tôi đứng dậy, nói với cô ấy: “Giám đốc Bạch, cảm ơn cô đã sắp xếp cuộc gặp mặt, nhưng tôi không thể nào thỏa thuận với ông Cung được, thế nên, xin lỗi, tôi đi trước đây.”
Nói xong, tôi quay người đi ra cửa, A Việt và anh Thái lại híp mắt nhìn mấy tên vệ sĩ kia, sau đó mới đi theo.
Có lẽ không ngờ rằng tôi sẽ đi bất chợt như vậy, đám Bạch Vi và Cung Thiệu Bình đều sững sờ.
“Phương Dương, đợi đã.”
Ngay lúc A Việt mở cửa cho tôi, Bạch Vi đuổi tới.
“Giám đốc Bạch, cuộc đàm phán này không có bất cứ ý nghĩa gì.” Tôi lắc đầu với cô ấy.
Cô ấy không trả lời, chỉ quay đầu lại nhìn Cung Thiệu Bình, nói: “Chú Cung, không thể thương lượng nữa được sao?”
Xưng hô của cô ấy với Cung Thiệu Bình đã thay đổi, vừa nãy còn gọi là ông Cung, giờ đã gọi là chú Cung.
Có lẽ là muốn nói với tôi, nhà cô ấy rất thân thiết với nhà họ Cung, cũng muốn nói cho Cung Thiệu Bình, đã giúp đến mức này rồi, còn giữ cái gì thì hãy đem hết ra.
Nhưng Cung Thiệu Bình lại cười lạnh: “Ha, Phương Dương, cậu cho rằng quen biết một cảnh sát trưởng quèn như vậy là giỏi lắm hả? Cho dù không có cậu, tôi vẫn có thể cứu Chính Vinh ra, cùng lắm là bồi thêm chút tiền thôi.”
Nghe ông ta nói vậy, tôi lắc đầu cười: “Ông cảm thấy tôi quen biết cảnh sát trưởng bằng cách nào, rồi lại làm sao để đối phương ngoan ngoãn nghe lời, mạo hiểm đi bắt Cung Chính Vinh, và cả giúp tôi che giấy chuyện Cung Chính Vinh bị ẩu đả bức cung? Ông cho rằng chỉ đơn giản như việc quen biết cảnh sát trưởng thôi sao?”
Cung Thiệu Bình sững sờ, nhíu này suy nghĩ, ngay sau đó sắc mặt cực kỳ khó coi.