Do dự hồi lâu, cuối cùng tôi cũng không nhịn được, đành phải nói ra sự nghi hoặc của mình. Khi hỏi ông ấy vì sao, ông ấy không trả lời ngay mà im lặng một lúc, dường như đang suy nghĩ xem nên nói như thế nào.
Hồi lâu sau, ông ấy chợt thở dài, sau đó thản nhiên nói với tôi, thực ra ông ấy làm như vậy không chỉ bởi tôi có mối quan hệ ở bên này, mà còn là vì ông ấy đã già rồi.
Ông ấy vẫn luôn áy náy với hai đứa con trai và con gái với vợ trước, dù cho quan hệ giữa ông ấy và họ rất lạnh nhạt. Khi ông ấy không làm việc được nữa, ông ấy sẽ chia một phần tài sản cho hai đứa con kia, phần còn lại thì để cho vợ và con trai nhỏ.
Nhưng, quan hệ của vợ ông ấy với hai đứa con kia không tốt chút nào, thậm chí là căm ghét. Đứa con út lại còn quá bé, ông ấy sợ khi ông ấy không làm việc được nữa, khi chia tài sản hai đứa con kia sẽ xảy ra xích mích với vợ của ông ấy bây giờ.
Thế nên ông ấy mới muốn tìm một người tốt có thể tin tưởng được, có năng lực, từ từ bồi dưỡng thành một người có thể giúp ông ấy và hai đứa con kia lo liệu việc làm ăn.
Sau này hai đứa con kia của ông ấy không tham gia quản lý công ti, chỉ cần nắm giữ cổ phần là được, chuyện kiếm tiền sẽ giao cho người đó làm.
Nhưng ông ấy không vừa lòng ai trong công ti cả, kể cả những người trẻ tuổi trong bộ phận quản lý cấp cao, nếu không phải dã tâm quá lớn thì là không đủ năng lực.
Người có năng lực thì ông ấy không tin tưởng được, người tin tưởng được thì lại không đủ năng lực.
Ông ấy nói năng lực này không phải là năng lực quản lý mà là năng lực có thể khiến người khác tin phục mình.
Nhất định phải là người quyết đoán, dứt khoát cương quyết, không câu nệ kiêng dè và có thủ đoạn mới được.
Ông ấy vẫn luôn phiền muộn vì vấn đề này, dù sao thì tuổi cũng đã lớn, không đợi được mấy năm nữa.
Lúc quen tôi, ông ấy không hề coi tôi là đối tượng để khảo sát. Lúc đó ông ấy vẫn chỉ đối xử với tôi như một người bạn, một người ân nhân cứu mạng vợ con mà thôi.
Mãi tới khi tôi gọi điện cho ông ấy, nói Đỗ Minh Cường và Suchat muốn hợp tác với ông ấy, ông mới đột nhiên nghĩ ra, sau đó lại đưa tôi vào tầm ngắm.
Ông ấy nói, theo như sự quan sát trong khoảng thời gian ông ấy tiếp xúc với tôi, tôi đáp ứng mọi điều kiện, lại đáng để ông ấy tin tưởng, có đủ năng lực, chỉ cần rèn luyện một thời gian là tầm chục năm có thể giúp ông ấy quản lý công ti này.
Tôi cảm thấy như ông ấy đang nói linh tinh vậy.
Chỉ dựa vào chuyện tôi không nhận hai triệu tệ của ông ấy và từ chối nhận cổ phần ông ấy đưa cho tôi mà đã tin tưởng tôi thì cứ như trò đùa vậy.
Nếu là tôi thì không tiếp xúc dăm ba năm hoặc là không đồng cam cộng khổ vào sinh ra tử thì tôi khó có thể tuyệt đối tin tưởng ai.
Ví dụ như La Nhất Chính, cũng coi như cùng vào sinh ra tử chốn lao tù.
Còn có cả Đỗ Minh Cường, từ kẻ thù không đội trời chung trở thành bạn bè, cả quá trình này cả hai đã cực kỳ hiểu nhau.
Nhưng tôi với Đồng An Chi…nói thật ra thì tôi tự nhận là mình không hiểu ông ấy lắm, chắc chắn là ông ấy cũng không hoàn toàn hiểu tôi.
Tôi không nói ra, chỉ hỏi ông ấy một câu: Ông không sợ mấy năm sau dã tâm của tôi bành trướng sao?
Đồng An Chi cười lớn, nói ông ấy nhìn người cực kỳ chuẩn.
Tôi cạn lời, chỉ dựa vào mắt nhìn người của mình mà đã kết luận như vậy thì không phải phong cách của một người kinh doanh thành công.
Nhưng sau khi cười một lát, Đồng An Chi thản nhiên nhìn tôi, nói ông ấy sẽ tiếp tục quan sát tôi, thời gian dăm ba năm cũng đã đủ để hiểu về một người.
Dã tâm bành trướng không phải chuyện xấu, thậm chí là chuyện tốt đối với người làm ăn. Nhưng nếu bành trướng đến mức tạo thành uy hϊế͙p͙ tới lợi ích của con trai con gái ông ấy, tất nhiên ông ấy sẽ loại trừ tồi, sau đó lại tìm một người khác, hoặc là cho luôn người giỏi nhất trong bộ phận quản lý cấp cao của công ti tiếp nhận.
Dù sao thì ông ấy sẽ không để ai uy hϊế͙p͙ đến lợi ích của con trai con gái ông ấy, cho dù đó là ai đi chăng nữa.
Lúc nói những lời đó, ông ấy rất nghiêm túc, cũng rất thành khẩn.
Hiển nhiên là ông ấy không đùa.
Nhưng sau khi nói xong, ông ấy lại vỗ vai tôi, nói ông ấy tin tôi, giống như việc ông ấy tin tưởng mắt nhìn người của mình vậy.
Thế nên ông ấy quyết định chú trọng bồi dưỡng tôi, khi nào tôi có đủ năng lực thì sẽ từ từ chuyển giao quyền quản lý công ti cho tôi.
Chuyện này cũng cần mấy năm, đó cũng là thời gian để ông quan sát tôi.
Tôi không tiếp tục nói về chủ đề này nữa, nên không khí hơi ngượng ngập.
Vừa nãy hình như tôi đã nghĩ quá đơn giản, tôi không hề nghĩ đến việc tiếp tục quan sát.
Thế này thì hiểu rồi.
Đồng An Chi muốn tìm một người kế nhiệm trừ con trai con gái mình, kiếm tiền thay cho con mình, tôi hoàn toàn có thể lý giải hành động này.
Quan hệ của ông ấy và hai đứa con với vợ trước không tốt nên ông ấy không dám giao sự nghiệp cho chúng, nếu không có khả năng đứa con trai út của ông với vợ bây giờ sẽ bị loại bỏ, công ti rơi vào tranh đấu gia tộc, chả được bao lâu sẽ phá sản.
Ông ấy càng không dám giao công ti cho con trai út, vì còn nhỏ quá, dù cho có mười năm sau thì vẫn chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi mà thôi. Thiếu niên mười mấy tuổi thì phải đi học, hưởng thụ những năm tháng tuổi thanh xuân mà không phải là quản lý công ti của gia đình.
Giao cho vợ thì càng không được, nhìn vợ ông ấy là biết không phải người làm ăn được.
Thế nên ông ấy chỉ đành chọn người ngoài để kế nhiệm, vừa có thể duy trì sự nghiệp mình gây dựng nên, lại có thể khiến mấy đứa con cả đời không phải lo cơm ăn áo mặc.
Ông ấy chưa nói một chuyện, nhưng tôi có thể đoán được, chính là: Cho dù là ai quản lí giúp ông ấy thì sau khi con trai út của ông ấy lớn lên và có đủ năng lực thì phải giao lại công ti cho con trai út.
Có thể thấy ông ấy thích đứa con trai út với người vợ bây giờ hơn.
Dù sao cũng là đứa con trai sinh ra khi tuổi đã già, hai đứa con với vợ trước thì lại không hòa hợp với ông ấy, khi về già chỉ có thể trông cậy vào con trai út thôi.
Nhìn ra được tôi không muốn nói về chuyện này lắm nên Đồng An Chi chuyển chủ đề.
Nhưng tôi cứ không kìm được mà nghĩ về chuyện đó, dù sao đó là chuyện quản lí một công ti bạc tỷ đấy, cứ như nằm mơ vậy.
Tất nhiên chuyện này không phải đùa. Cứ nói trước mắt này chứ không phải đâu xa, tôi còn chưa biết phải làm thế nào, cũng không dám làm.
Tôi đang nghĩ nếu không lâu sau tôi mà kết hôn với một người phụ nữ nào đó thì nhất định phải sinh con sớm mới được.
Khi con lớn lên thì tôi vẫn chưa già lắm, cũng có thể giúp đỡ con phần nào, đặc biệt là về sự nghiệp.
Ít nhất là cũng không phải giống như con của Đồng An Chi, muốn giao sự nghiệp lại cho con mà nó còn quá nhỏ, kết quả là trở thành một vấn đề nan giải.
Tôi không phải là người giỏi làm ăn, làm một tên công tử nhà giàu tất nhiên là nhàn hạ hơn so với tự mình lập nghiệp. Nếu có thể gây dựng nên cơ ngơi bạc tỷ thì con mình căn bản chẳng cần cực khổ đi kiếm tiền, chỉ cần nó không quá xấu xa, không làm chuyện phá nhà phá cửa là được, làm một tên công tử nhà giàu ngồi mát ăn bát vàng thì có gì mà không thể.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết phải là tôi kết hôn với người tôi yêu cái đã, giờ nghĩ thì sớm quá.
Tôi ở chỗ Đồng An Chi tới muộn, mãi tới hơn mười giờ đêm mới đi.
Ở quán cà phê dưới tầng, tôi thấy A Việt đang mơ màng buồn ngủ. Anh Thái cũng không khá khẩm hơn là bao, ngồi trêи ghế buồn chán nhìn điện thoại.
Hiển nhiên là làm vệ sĩ cũng không dễ dàng chút nào.
Khi bên chủ đi làm việc thì phải chờ ở bên ngoài, không được đi làm việc khác, cũng không được ngủ, chỉ có thể đứng hoặc ngồi ở nguyên chỗ đó, nghĩ thôi đã thấy không chịu nổi.