Rõ ràng là ông ta thấy hành vi này của tôi rất thiếu phong độ và không tự tin, điều này càng thể hiện sự không tin tưởng của tôi với ông ta và thấy hành vi này của tôi quá quê.
Hà Khai Thành thì vẫn như mọi lần, gương mặt vô cảm, chỉ lạnh lùng nhìn đám A Việt đang soi tiền.
Tôi chẳng buồn chú ý đến nụ cười châm chọc của Cung Thiệu Bình.
Vì đúng là tôi không tin ông ta thật.
So với tiền bạc thiết thực thì phong độ và thể diện chẳng có tác dụng quái gì. Những thứ đó không đáng tiền, máy kiểm tra tiền giả mới là chính xác.
Nếu không khi tôi bảo Natcha tiêu hủy đoạn ghi âm rồi, sau khi đưa tiền cho ông ta và Sangsu mới phát hiện chỗ tiền này là giả thì ngang với làm trò cười cho thiên hạ.
Sangsu thì không sao, chắc ông ta sẽ không nghi ngờ tôi lừa mình. Nhưng Natcha thì tôi sẽ khó ăn khó nói, kiểu gì ông ta cũng nghi tôi lấy tiền giả để lừa mình.
Dù họ không nghi ngờ thì tôi cũng phải lấy một khoản tiền thật khác đưa cho họ, nếu không mối quan hệ sẽ rạn nứt ngay.
Máy soi tiền là tôi mượn của Suchat, hơn nữa còn do Bangsu đích thân đưa tận tay cho tôi. Ông ấy bảo họ luôn dùng chiếc máy này, nên cứ yên tâm mà dùng.
Vì thế chỉ có những tờ tiền vượt qua được chiếc máy này mới có thể khiến tôi yên tâm.
Chờ khi toàn bộ số tiền mặt trong túi được kiểm tra hết một lượt, sau khi không phát hiện ra tờ tiền giả nào, trước mặt tôi đã chồng 50 xấp tiền, số lượng không hề ít.
“Cứ cất đi đã”, tôi nói với A Việt và anh Thái.
“Ok”.
Bọn họ bắt đầu nhét tiền vào lại trong chiếc túi du lịch đó.
“Phương Dương, tôi đã đưa tiền cho cậu rồi, cậu cũng nên làm việc đi thôi”, Cung Thiệu Bình nhìn tôi nói.
Hai lần gặp trước, ông ta gọi tôi là cậu Phương. Nhưng hai lần gặp sau, ông ta bắt đầu gọi thẳng tên tôi, có lẽ bởi đã bực mình với tôi rồi.
Tôi không để tâm, chỉ hờ hững đáp một câu “Yên tâm”, sau đó rút điện thoại ra.
“Cậu làm thế nào để chứng minh đoạn ghi âm đó không có bản sao? Hoặc chắc chắn Natcha sẽ tiêu hủy nó?” Cung Thiệu Bình lại cau mày hỏi.
Tôi khoanh tay: “Điều này thì chẳng thể chứng minh được, tôi chỉ có thể nói là mình đã hứa với giám đốc Bạch thì sẽ không nuốt lời. Đoạn ghi âm đó chắc chắn được xóa, tôi cũng không lưu lại bản sao nào cả. Còn về Natcha… Ông ta và nhà họ Cung các ông không thù không oán, nên ông ta càng không cần thiết lưu lại bản sao làm gì”.
“Vả lại, ông ta cũng đâu có ngu. Nếu còn có bản sao, ông ta còn sợ ông tố cáo mình ý chứ, cho nên hoàn toàn không cần phải làm vậy”.
Cung Thiệu Bình nhìn tôi chằm chằm vài giây, cuối cùng gật đầu: “Tôi muốn chính tai nghe cậu nói chuyện với Natcha”.
“Yêu cầu này thì đơn giản”.
Tôi mỉm cười thản nhiên đáp lại, sau đó ấn gọi cho Natcha và mở loa ngoài.
Chờ vài giây, điện thoại đã được kết nối.
“Chào cậu Dương, cậu gọi cho tôi giờ này có phải là có tin tốt gì muốn nói cho tôi biết không?” Giọng nói của Natcha tỏ rõ sự mong chờ.
Tôi không nhịn được cười: “Cảnh sát trưởng Natcha, trực giác của ông chuẩn thật đấy. Đúng là tôi đang có một tin tốt lành đây, hơn nữa còn là một thông tin có giá trị 150 nghìn đô nữa”.
“Ha ha, tốt. Cậu Dương, rất cảm ơn cậu, quen cậu đúng là một điều may mắn”.
“Cảnh sát trưởng Natcha khách sáo rồi, đoạn ghi âm đó không cần phải giữ lại nữa đâu”.
“Cậu yên tâm, bây giờ tôi sẽ xóa ngay, cũng không lưu lại bản sao nào hết, vì làm vậy chẳng có ích lợi gì cho tôi cả. Cậu chờ một lát, để tôi xóa nó luôn”.
“Được”.
Chưa đến hai phút sau, giọng nói của Natcha lại vang lên: “Cậu Dương, tôi đã xóa đoạn ghi âm đó rồi, phiền cậu chuyển lời đến người ta nhé”.
“Được, cảnh sát trưởng Natcha, tôi cúp máy đã nhé, lát nữa sẽ gọi lại cho ông sau”.
“Không thành vấn đề, tôi sẽ chờ máy của cậu Dương”.
Ngắt điện thoại xong, tôi khoanh tay với Cung Thiệu Bình, nói: “Ông Cung, ông vừa nghe thấy rồi đấy. Natcha sẽ không lưu lại bản sao, vì làm thế không có ích lợi gì với ông ta cả, mà chỉ có hại thôi. Ông có thể bảo Đỗ Minh Hào sai luật sư đến đồn cảnh sát để tìm người của gã rồi đó”.
“Ông Cung, chuyện này kết thúc tại đây, hi vọng sau này chúng ta không cần phải gặp lại nhau nữa”.
Tôi đặc biệt nhấn mạnh câu phía sau, dứt lời là tôi đứng dậy, mỉm cười với ông ta và Hà Khai Thành, sau đó quay người đi ra ngoài.
A Việt cầm chiếc túi du lịch nặng trịch đi bên cạnh tôi, còn anh Thái thì đi phía sau.
Phía sau không có ai đuổi theo, đằng trước cũng không có người chặn lối. Chúng tôi thuận lợi rời khỏi nhà hàng và leo lên chiếc Mec.
“Anh Dương, chỗ tiền này nặng quá”, A Việt nhét chiếc túi du lịch vào hàng ghế sau, nói với vẻ khá phấn khích.
“Lúc tiêu thì không thấy nặng đâu”.
“He he, anh Dương này, lần sau khi nào anh cần người cầm tiền thì cứ gọi tôi nhé. Tôi thích cái cảm giác này lắm”.
“Lần sau, tôi sẽ dùng cái bao tải cho cậu vác. Được rồi, đi thôi, đến khu chợ nào cách đây xa một chút, cứ chọn đại một cái là được”.
“Ok”.
A Việt vui vẻ khởi động xe, còn tôi lấy điện thoại ra, lại gọi vào số của Natcha.
Dường như Natcha nghe máy ngay lập tức, câu đầu tiên ông ta nói là: “Cậu Dương, tình hình bây giờ thế nào?”
Tôi đáp: “Lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho ông, nếu rảnh thì ông đi ra ngoài một chuyến, chúng ta cùng đi mua mấy cân hoa quả, nhớ lái xe đến nhé, vì hoa quả hơi nặng. Nếu bây giờ, ông không rảnh thì để lúc khác cũng được”.
“Rảnh, tôi rảnh mà. Bây giờ, tôi sẽ đi ngay, cậu gửi địa chỉ cho tôi nhé”.
“Vậy lát gặp”.
“Lát gặp”.
“À cảnh sát trưởng Natcha, lát nữa sau khi đến, ông mua mấy cân hoa quả trước đi nhé, dùng loại túi ni lông đen mà đựng, loại túi có thể khiến người khác không nhìn thấy ông thích ăn loại hoa quả nào ấy”.
Sau khi nghe thấy mấy câu nói mơ hồ của tôi, Natcha ngẩn ra một lúc, nhưng không bao lâu sau đã định thần lại, cười đáp: “Được, vừa hay nhà tôi đang hết hoa quả”.
Natcha rất sốt sắng, trước khi cúp máy, tôi còn nghe thấy tiếng ông ta đứng dậy đụng vào chiếc ghế ở đầu dây bên kia.
Lão già này đúng là một kẻ rất tham tiền, hơn nữa còn không biết cách che giấu, hay nói cách khác là ông ta khó mà che đậy được lòng tham của mình.
Tôi luôn thấy rất hiếu kỳ, loại người như ông ta rốt cuộc đã ngồi vào vị trí cảnh sát trưởng bằng cách nào?
Có lẽ cũng là nhờ tiền, vì môi trường hệ thống cảnh sát bên này không được trong sạch lắm.
150 nghìn đô có lẽ không phải một con số nhỏ với Natcha, chắc ông ta sẽ rất hài lòng.
Lúc trước, Cung Chính Văn tống tôi vào đồn cảnh sát chỉ mất 2 triệu tệ. Khoản tiền này còn phải chia cho mấy người, bao gồm mấy người bắt và tra hỏi tôi. Khi đến tay Natcha, chắc cũng chỉ còn khoảng 1 triệu.
Nhưng ông ta còn phải đút lót cấp trêи, hoặc những người khác ở trong và ngoài đồn cảnh sát. Số tiền thật sự đến tay ông ta chắc chưa đến 1 triệu tệ.
Ông ta có thể vì khoản tiền đó mà bắt tôi vào đồn, đồng thời đe dọa tôi. So ra thì mức độ mạo hiểm lớn hơn lần này rất nhiều, may mà Sangsu không làm gì ông ta, nếu không bây giờ ông ta đã rũ tù rồi.
Từ đó có thể thấy, 1 triệu tệ có thể khiến ông ta làm liều. 150 nghìn đô bây giờ cũng có thể khiến ông ta rất vui, huống hồ lần này ông ta không phải mạo hiểm gì.
Tôi chọn địa điểm hẹn là một khu chợ, vì sợ bị người khác theo dõi chụp ảnh, nên tôi đã chọn một cách ẩn náu.