Sau khi tôi nói xong, đầu dây bên kia chợt rơi vào trầm mặc, rõ ràng là Natcha đang do dự.
“Cậu Dương, không phải cậu đã nhận tiền của nhà họ Cung, và Cung Chính Vinh cũng đã được thả rồi à? Sao cậu còn muốn tìm họ làm gì?”, vài giây sau, Natcha mới nghi hoặc đặt câu hỏi.
“Vì… Cung Chính Vinh vừa ra ngoài là đã chạy ngay tới tìm tôi, nói sau này sẽ xử tôi đến chết. Vì thế, tôi muốn tìm hắn để nói chuyện cho ra lẽ. Cảnh sát trưởng yên tâm, tôi sẽ không làm chuyện gì phạm pháp đâu, chỉ đơn thuần là nói chuyện thôi, hình thức na ná như đàm phán hòa giải ý”.
“Ừm… được”, Natcha có vẻ khá khó xử: “Thế để tôi tra tung tích của họ qua mạng, nhưng đây là việc duy nhất mà tôi có thể giúp cậu. Cậu cũng biết đấy, tôi không thể tùy ý lợi dụng chức vụ được. Hơn nữa, tôi không dám bảo đảm là có thể tra ra được thông tin của họ. Nếu họ đã trả phòng ở khách sạn, cũng không mua vé máy bay hoặc các việc cần đến thẻ căn cước thì tôi không thể tra ra được bất kỳ thông tin gì của họ cả”.
“Tôi hiểu, cảnh sát trưởng Natcha có thể giúp tôi chuyện này, tôi đã rất cảm kϊƈɦ rồi, không dám đòi hỏi gì hơn”.
“Ha ha, cậu Dương lại khách sáo rồi. Được, cứ thế đã. Bây giờ, tôi sẽ đi tìm giúp cậu, có tin gì thì tôi sẽ báo cậu ngay”.
“Phiền cảnh sát trưởng Natcha rồi”.
“Cậu Dương đừng khách sáo”.
Sau khi cúp máy, tôi nhắm mắt lại, một tay xoa ấn đường, lặng lẽ suy nghĩ xem đám Cung Chính Vinh sẽ đi đâu.
A Việt đã vòng qua lượn lại mấy lượt trêи mấy con đường ở vùng ngoại ô phía bắc thành phố Chiêng May, để tìm kiếm tung tích của đám Cung Chính Vinh, giữa đường còn phải đổ xăng thêm một lần.
Tôi biết tìm kiếm trong đêm tối thế này không khác nào mò kim đáy biển, nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác tốt hơn, chúng tôi chỉ có thể tìm trong bóng tối thế này thôi.
Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình rất có thể đã rời khỏi Chiêng May nhân lúc trời tối.
Khoảng mười phút sau, Natcha gọi điện tới, nói mình đã tìm được đăng ký check in của Cung Thiệu Bình và mấy tên vệ sĩ, nhưng họ đã trả phòng vào lúc năm giờ chiều.
Ông ta còn tra thêm cả mấy khách sạn khác, nhưng không phát hiện thấy thông tin check in của đám Cung Thiệu Bình và Cung Chính Vinh.
Từ đó có thể thấy là họ đã rời khỏi Chiêng May rồi.
Chúng tôi không chặn được họ, thời gian trôi qua đã lâu, chắc họ đã đi xa rồi.
Tôi có vẻ bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật này. Sau đó, tôi gọi cho Bansh, bảo ông ta rút người về.
Bansha rất không cam tâm, hỏi tôi có cần cử người đuổi cùng giết tận đến Thịnh Hải, tìm người nhà họ Cung quậy thêm một trận không. Chỉ cần nhờ người của Suchat là có thể làm được chuyện này, vì họ rất chuyên nghiệp. Họ sẽ tiếp tục cho đám người đó một bài học như đã đánh gãy chân Cung Chính Văn lần trước.
Tôi nói tạm thời không cần. Sau lần Cung Chính Văn xảy ra chuyện đó, chắc chắn người nhà họ Cung đã cẩn thận hơn nên bây giờ chưa phải lúc, chờ xem tình hình sau này thế nào rồi tính tiếp.
Cúp máy của Bansha, tôi lại bảo A Việt quay xe về thành phố.
A Việt cũng rất không cam tâm, mắng nhiếc vài câu, nói hay là đuổi cùng giết tận đến Thịnh Hại đập chết đám người kia hệt như lời Bansha nói.
Tôi mặc kệ hắn, chỉ dựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Về thành phố rồi, chúng tôi không mua bia và đồ nướng, mà đi thẳng về nhà, tắm táp xong thì lên giường đi ngủ sớm.
Sáng hôm sau, sau khi ngủ dậy, rửa mặt và ăn sáng xong, tôi suy nghĩ, sau đó tìm số của Bạch Vi và ấn gọi.
Rất nhanh Bạch Vi đã nghe máy, sau vài câu chào hỏi đơn giản, tôi hỏi: “Giám đốc Bạch, tôi có thể nhờ cô một việc không?”
“Việc gì? Anh nói đi”.
“Nghe ngóng hộ tôi xem Cung Thiệu Bình và Cung Chính Vinh có về Thịnh Hải không”.
Đầu dây bên kia rơi vào trầm mặc, không lâu sau, giọng nói của Bạch Vi vang lên: “Anh định về nước tìm họ à?”
“Không, tôi chỉ muốn biết họ có về đó hay không thôi. Cô cũng biết đấy, bây giờ, lúc nào cũng có vệ sĩ đi bên cạnh bảo vệ tôi. Vì có lẽ họ sẽ trả thù tôi, nên hành tung của họ rất quan trọng với tôi”.
“Để tôi hỏi xem sao, nhưng chưa chắc đã hỏi được đâu”, Bạch Vi lại trầm ngâm một lúc mới đáp.
“Được, phiền cô”.
“Không có gì”.
Ngắt máy xong, tôi không có tâm trạng ra ngoài, nên mở máy tính buồn chán xem phim với A Việt và anh Thái.
Khoảng mười phút sau, Bạch Vi đã gọi tới.
“Giám đốc Bạch, thế nào rồi?” Vừa nghe máy là tôi hỏi ngay.
“Người nhà tôi nói họ đã hỏi người nhà họ Cung, nhưng cũng không biết hai chú cháu họ đã về Thịnh Hải hay chưa”.
“Ừm, cảm ơn”.
“Có lẽ họ vẫn đang ở Chiêng May, anh định đi tìm họ à?”
“Không, tôi chỉ hỏi vậy thôi”.
Bạch Vi không hỏi tiếp nữa, cũng không ngắt máy, đầu bên kia lại rơi vào im lặng.
Một lát sau, thấy bầu không khí hơi gượng gạo, nên tôi cười nói: “Cô yên tâm, tôi sẽ không làm chuyện dại dột đâu. Tôi còn đang bận chút việc, nên… cúp máy trước đây”.
“Ừm, bye bye”.
“Bye”.
Ngắt máy xong, tôi lên mạng tìm bản đồ Xiêng La, lấy Chiêng May làm trung tâm, tìm kỹ điểm đến của các con đường và phương hướng xung quanh.
Dù Xiêng La chỉ có tám sân bay quốc tế, khu phía bắc chỉ có Chiêng May và Chiêng Ray có chuyến bay đến Hoa Hạ. Nhưng nước này cũng có đến hơn ba mươi chiếc máy bay, các thành phố khác ở phía bắc cũng có đường bay quốc nội. Cung Thiệu Bình và Cung Chính Vinh hoàn toàn có thể đến thành phố khác để bay tới thành phố có sân bay quốc tế, ví dụ như mấy thành phố phía nam, sau đó từ đó chuyển chuyến bay về nước.
Nếu vậy thì muốn bắt được họ khó như lên trời, dẫu sao một đêm đã trôi qua, chắc giờ này họ đã ngồi trêи chuyến bay về nước hay đã về đến Thịnh Hải rồi cũng nên, chỉ có điều là về một cách lén lén lút lút thôi.
Đến bây giờ, kế hoạch tôi muốn giữ họ lại, đồng thời dạy cho họ một bài học nhớ đời ở bên này đã hoàn toàn thất bại.
Chỉ có thể chờ xem sau này còn có cơ hội khác nữa không thôi.
Nhưng chắc họ sẽ không cho tôi cơ hội nữa, hay nói cách khác là không còn cơ hội tốt nữa.
Tôi thấy hơi bất đắc dĩ và bực bội.
Sau khi xem phim một lúc, tôi gọi A Việt và anh Thái ra ngoài đi thẳng đến câu lạc bộ bắn súng, chuẩn bị bắn vài trăm phát đạn để giải tỏa.
Sau đó, chúng tôi ở lì tại sân tập bắn rất lâu.
Hơn năm giờ chiều, chúng tôi mới từ sân tập bắn về thành phố.
Trêи đường, trong xe đột nhiên vang lên một hồi tiếng chuông điện thoại xa lạ.
Tôi vô thức sờ vào máy thì mới phát hiện không phải chuông điện thoại của mình.
“Là của tôi”, anh Thái lấy điện thoại ra, mỉm cười, sau đó nghe máy.
Cũng khó trách tôi nhạy cảm, vì đi cùng hai người họ bao nhiêu ngày nay, tôi chưa từng thấy điện thoại của họ đổ chuông bao giờ, cứ như họ không hề có người thân và bạn bè vậy.
Đúng là họ không có người thân, vì họ vốn là trẻ mồ côi. Còn bạn bè… có lẽ đều là người trong gia tộc của Đỗ Minh Cường, không có việc gì quan trọng thì cũng ít khi liên lạc.
Anh Thái vừa đưa điện thoại lên tai, chưa đến mấy giây sau, mặt hắn ta đã biến sắc, sau đó hắn ta ngoảnh lại lần lượt nhìn tôi và A Việt.
Từ trong ánh mắt của hắn ta, tôi ý thức được rằng đã có chuyện lớn gì đó xảy ra.