Suốt lúc nghe điện thoại, anh Thái không hề nói gì, cũng không hỏi gì, mà chỉ nghiêm mặt tập trung lắng nghe, sau đó nói một câu “Được” rồi cúp máy.
“Có chuyện gì thế?” Nhìn thấy vẻ nghiêm nghị trêи gương mặt hắn ta, A Việt không nhịn được hỏi.
Anh Thái không vội trả lời ngày, mà trầm mặc ngoảnh lại nhìn tôi.
A Việt có vẻ hơi sốt sắng: “Mẹ kiếp, nói đi xem nào”.
Tôi không nhịn được cau mày: “Anh Thái, có gì thì nói đi”.
“Chúng… Chúng đã bắt cóc Khang Khang và Tiểu Tây”.
“Cái gì?”
Tôi và A Việt cùng hỏi.
Anh Thái nghiến răng: “Khang Khang và Tiểu Tây bị bắt cóc trêи đường đi học về, là Đỗ Minh Hào làm”.
Anh Thái nói xong, trong xe im lặng một lát, ngay sau đó tôi nghe thấy A Việt đập mạnh tay vào vô lăng, cùng với tiếng chửi bới của hắn.
Tôi coi như không nghe thấy tiếng chửi bới của hắn, chỉ thấy đầu ong ong.
Khang Khang và Tiểu Tây là con trai và con gái của Đỗ Minh Cường. Đứa nhỏ mới tám tuổi, tên là Đỗ Thành Khang, đứa lớn thì mười tuổi, tên là Đỗ Tiểu Tây.
Tôi đã từng gặp hai đứa nó, lần trước khi đến trang viên của Đỗ Minh Cường, tôi còn từng ngồi ăn với lũ trẻ, trêи bàn ăn gồm có tôi và ba bố con Đỗ Minh Cường.
Vợ ông ta đã mất, chỉ còn lại ba bố con họ.
Tôi nhớ lúc đó, hai đứa trẻ rất lễ phép. Sau khi nghe nói tôi là người bạn thân nhất của bố chúng trong mấy năm ở Hoa Hạ, chúng đã rất niềm nở với tôi, không ngừng hỏi tôi mọi chuyện ở Hoa Hạ, còn hỏi bố chúng đã làm gì trong mấy năm ở trong nước.
Tôi biết Đỗ Minh Cường đã giấu các con chuyện mình ngồi tù, nên tôi lừa chúng là bố chúng về Hoa Hạ làm ăn.
Vì thế, tôi bắt đầu kể cho chúng nghe Đỗ Minh Cường đã làm ăn giỏi giang thế nào ở bên đó.
Dù chỉ tiếp xúc với nhau được vài tiếng ngắn ngủi, nhưng hai đứa bé đó đã cho tôi một ấn tượng rất sâu. Vì chúng không có kiểu vô lễ xấc láo của đám trẻ con nhà giàu, cũng không có kiểu tự kỷ ít nói của đứa trẻ sống trong gia đình đơn thân, mà chúng rất hoạt bát và hiểu chuyện.
Hôm đó, ăn cơm xong, tôi còn hỏi Đỗ Minh Cường, có sợ con mình gặp nguy hiểm không.
Ông ta bảo có, vợ ông ta đã bị người ta bắn chết, nên ông ta luôn cho mấy người đưa đón bọn trẻ đi học.
Tôi còn hỏi ông ta có sợ Đỗ Minh Hào giở trò với con mình không.
Ông ta bảo chưa đến mức ấy, nói thế nào thì Khang Khang và Tiểu Tây cũng là hai đứa cháu ruột của gã.
Lúc đó, tôi không hỏi tiếp nữa, mà tránh khỏi chủ đề khá nhạy cảm này.
Không ngờ, hôm nay chuyện này đã thật sự xảy ra.
Giọng nói bực tức của A Việt ngày một nhỏ đi, hắn dần bình tĩnh lại và bắt đầu hỏi anh Thái cặn kẽ sự việc.
Anh Thái cũng chỉ nghe người ta kể lại trong điện thoại, nên cũng không rõ chuyện xảy ra thế nào. Hắn ta chỉ biết Đỗ Minh Cường đột nhiên nhận được điện thoại của đám đàn em đưa đón bọn trẻ, họ nói xe bị chặn giữa đường, phía đối phương có bốn chiếc xe, cùng mười mấy khẩu súng chĩa vào bọn họ.
Bọn chúng gào lên rằng chỉ bắt chứ không đánh người.
Đỗ Minh Cường lập tức bảo đám thuộc hạ không được phản kháng, cứ để chúng bắt người đi.
Vì ông ta biết nếu phản kháng, chiếc xe sẽ bị bắn nổ tan tành.
Người trong xe chắc chắn cũng không thể thoát nạn.
Đám thuộc hạ của ông ta nghe lệnh lập tức ngưng phản kháng, đám người kia chỉ đưa hai đứa con của Đỗ Minh Cường đi, chứ không làm ai bị thương, cũng không gây khó dễ cho đám thuộc hạ của ông ta.
Lúc Đỗ Minh Cường vừa định tập trung người để đi ra ngoài thì chợt nhận được điện thoại của Đỗ Minh Hào, gã đưa ra ba yêu cầu.
Một là bảo Đỗ Minh Cường tập trung hết mọi người đến trang viên, đồng thời không ai được rời đi nửa bước, nếu không hai đứa con của ông ta sẽ chết ngay.
Hai là bảo Đỗ Minh Cường giao nộp quyền nắm giữ và cổ phần của mấy sản nghiệp trong gia tộc, Đỗ Minh Hào sẽ cử luật sư đến làm thủ tục chuyển nhượng. Ngoài ra, Đỗ Minh Cường còn phải giao nộp người đã chắp nối cho mấy đường dây kinh doanh chính, cũng như cách giao dịch… nói chúng là các chuyện bí mật.
Ba là chờ những việc đó làm xong, hơn nữa sau khi Đỗ Minh Hào thuyết phục các người đứng đầu nhánh nhỏ trong gia tộc ủng hộ Đỗ Minh Cường, ông ta phải sa thải đám thuộc hạ của mình ngay.
Chờ sau khi sự việc đâu vào đấy, Đỗ Minh Hào mới thả hai đứa con của ông ta ra.
Dễ dàng nhìn ra được là Đỗ Minh Hào đã trở mặt trực tiếp ra tay, mục đích chính là vị trí thủ lĩnh của gia tộc.
Đỗ Minh Cường đã đồng ý với mọi yêu cầu của gã.
Sau đó, ông ta bảo A Việt và anh Thái mau về trang viên, đồng thời trước khi chuyện này kết thúc, hai người họ phải ở lại trang viên không được rời đi nửa bước.
Ông ta còn bảo A Việt và anh Thái đưa tôi đến chỗ Suchat, để Suchat cho người bảo vệ tôi.
Chuyện này thuộc phạm vi tranh giành quyền lực của nhà họ Đỗ, Suchat là người ngoài, không thể tùy tiện nhúng tay vào, nếu không rất dễ gây ra mâu thuẫn lớn hơn.
Việc Suchat có thể làm chỉ là chờ đợi, chờ Đỗ Minh Cường hoặc hai đứa con của ông ta chạy tới Chiêng May, sau đó sẽ bảo vệ họ. Nơi đây là địa bàn của Suchat, đến đây rồi thì không còn là tranh giành quyền lực trong gia tộc nữa.
Ngoài ra, việc Suchat còn có thể làm là sai người thay thế công việc của A Việt và anh Thái, ở bên cạnh tôi vào giai đoạn đặc biệt nhất này.
Từ tình trạng bây giờ có thể thấy là Đỗ Minh Cường đã thua, ông ta thua vì đã coi thường Đỗ Minh Hào, không nghĩ rằng gã lại âm hiểm như vậy, lấy trẻ con ra để uy hϊế͙p͙ ông ta.
Với những gì tôi hiểu về Đỗ Minh Cường, chắc chắn ông ta sẽ từ bỏ vị trí thủ lĩnh nhà họ Đỗ vì sự an toàn của các con mình.
Dẫu sao Đỗ Minh Hào tạm thời vẫn chưa định đuổi cùng giết tận, hay đến mức cạn tàu ráo máng. Vì làm vậy chỉ có thiệt cả đôi bên, thậm chí có khả năng khiến Đỗ Minh Cường mất lý trí, bỏ mặc tất cả cũng phải lấy được mạng của Đỗ Minh Hào.
Chỉ cần có thể giữ được tính mạng của mình và các con, Đỗ Minh Cường sẽ nghe theo mọi sắp xếp của Đỗ Minh Hào.
Điều Đỗ Minh Hào muốn chỉ là cổ phần và quyền nắm giữ sản nghiệp của gia tộc mà thôi. Đỗ Minh Cường đã chuyển mấy trăm triệu baht đến Chiêng May, chắc khoản tiền này Đỗ Minh Hào không thể lấy đi được, đây coi như có thể giữ lại chút vốn liếng.
Đương nhiên, cũng có thể Đỗ Minh Hào sẽ chờ người của Đỗ Minh Cường giải tán hết, đến khi bên cạnh ông ta không còn đủ nhân lực, gã sẽ xuống tay quyết liệt hơn, bây giờ đây chính là điểm đáng sợ nhất.
Đỗ Minh Cường là một người cơ trí, chắc ông ta cũng đã sớm chuẩn bị sẵn đường lui.
Lúc nghĩ đến những vấn đề này, tôi chợt phát hiện mình thật nhỏ bé. Ngày trước, tôi còn nghĩ nếu Đỗ Minh Cường gặp nguy hiểm, mình có giúp ông ta không và giúp như thế nào…
Nhưng bây giờ, tôi phát hiện mình chẳng giúp nổi việc gì cả, ngược lại còn cần Đỗ Minh Cường nhờ Suchat bảo vệ tôi.
Khi một cảm giác bất lực dâng lên trong lòng tôi, tôi phát hiện anh Thái đang nhìn thẳng vào mình bằng vẻ mặt phức tạp.
“Xin lỗi anh Dương, chúng tôi phải về rồi”, anh Thái buồn bã nói: “Nhưng anh yên tâm, giờ tôi sẽ gọi cho Sangsu, đưa anh tới chỗ ông ấy trước rồi chúng tôi mới đi”.
Tôi trầm mặc một lát, sau đó bình tĩnh nói: “Tôi cùng đi với hai người, để xem có thể giúp được gì không”.
“Anh Dương, chúng tôi về thì cũng ở trong trang viên thôi, không phải làm gì cả, anh đến đó thì cũng vậy thôi. Hơn nữa… Tôi sợ Đỗ Minh Hào sẽ đuổi cùng giết tận, anh không thể mạo hiểm được”.
Tôi lắc đầu: “Ở bên anh Đỗ lúc này cũng tốt”.
“Không”, anh Thái cũng quả quyết lắc đầu: “Anh Dương, tôi biết anh Cường từng nhờ vả anh là nếu cần thiết, anh ấy muốn nhờ anh đưa Khang Khang và Tiểu Tây về Hoa Hạ, nhờ anh chăm sóc hai đứa nó, nên anh không thể đi được”.
Nói đến đây, sắc mặt của anh Thái đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Anh Dương, không giấu gì anh. Từ mấy năm trước, anh Cường đã âm thầm bồi dưỡng một đám đàn em ở bên ngoài. Đỗ Minh Hào và những đại ca khác trong gia tộc không hề biết về sự tồn tại của những người đó. Chỉ có mấy người thường xuyên đi theo anh Cường như chúng tôi mới biết thôi”.
“Chờ chúng tôi về trang viên rồi, Đỗ Minh Hào chắc chắn sẽ tưởng bên ngoài không còn người của anh Cường nữa. Gã sẽ chia người ra để đi đối phó với những đại ca ủng hộ anh Cường. Đến lúc đó… anh Cường sẽ bảo người đi cứu Khang Khang và Tiểu Tây. Nếu chúng tôi quyết sống mái với nhau, anh ấy sẽ sai người đưa lũ trẻ đến chỗ anh, nhờ anh dẫn chúng về Hoa Hạ”.