Đỗ Minh Hào phải tập trung đối phó với mấy đại ca của Đỗ Minh Cường, chắc cũng không rảnh để ý tới Cung Chính Văn, hoặc không có người đi áp chế hắn ta. Bọn trẻ sống chết thế nào đều nằm trong tay Cung Chính Văn cả.
Chắc bây giờ, Cung Chính Văn đang ở Chiêng Ray, không thì hắn ta đã không gọi tôi đến đó.
Rốt cuộc tôi có nên đi hay không?
Nếu đi, rất có khả năng là tôi sẽ chết ở đó.
Đương nhiên, nếu chuẩn bị cẩn thận thì may ra vẫn còn một tia hi vọng sống sót. Dẫu sao tôi cũng đã tập súng được một khoảng thời gian, ngày nào cũng bắn hàng trăm viên đạn, kỹ thuật bắn bây giờ cũng coi như khá ổn rồi.
Nhưng dù kỹ thuật bắn súng của tôi có tốt đến mấy cũng vẫn rất nguy hiểm, một tia hi vọng sống sót đó cũng không dễ mà có được.
Nếu tôi không đi, tụi nhỏ sẽ chết, có lẽ cả đời này, tôi không còn mặt mũi nào gặp Đỗ Minh Cường nữa.
Tôi không biết ông ta có trách, có hận mình không, nhưng chắc chắn tôi sẽ không thể tha thứ cho mình được. Có lẽ cả cuộc đời còn lại, tôi sẽ sống trong hối hận và day dứt.
Vả lại, nếu tìm kiếm căn nguyên của vấn đề, thật ra là tôi làm hại Khang Khang và Tiểu Tây.
Nếu không có Cung Chính Văn nhúng tay vào, chắc Đỗ Minh Hào không thể bắt hai đứa nó được.
Đỗ Minh Cường và Cung Chính Văn không có ân oán với nhau, người đắc tội với hắn ta là tôi.
Vì vậy, có thể nói là tôi gây ra chuyện này.
Nghĩ đến đây, tôi hít sâu một hơi, nói với anh Thái: “Anh Thái, gọi cho Sangsu hoặc Suchat hộ tôi, hỏi xem họ có thể chuẩn bị ít đồ giúp tôi được không?”
Anh Thái tỏ ra nghi hoặc: “Đồ gì cơ?”
“Súng và áo chống đạn, thêm hai con dao găm, súng ngắn ít nhất hai khẩu, tốt nhật là Glock 17 hoặc 19, mười băng đạn, tôi có thể trả tiền mua”.
“Anh Dương, anh định đi Chiêng Ray à?”
Mặt anh Thái biến sắc, A Việt cũng ngoảnh lại nhìn tôi bằng ánh mắt khó tin.
“Ừm”, tôi gật đầu: “Tôi phải đi, nếu không Cung Chính Văn sẽ xuống tay với Khang Khang và Tiểu Tây”.
“Không được, nguy hiểm lắm”.
“Đúng đấy anh Dương, cứ giao chuyện này cho bọn tôi là được, anh đừng mạo hiểm. Hơn nữa, đây là chuyện của anh Cường, anh không cần phải tham gia vào. Nếu anh Cường ở đây, chắc chắn anh ấy cũng không cho anh đi đâu”.
“Đừng phí lời nữa, thời gian cấp bách, mau gọi cho Sangsu đi”, tôi nhìn đồng hồ, thấy đã năm rưỡi rồi.
Chuẩn bị đồ chắc cũng mất một khoảng thời gian nhất định, lái xe đến Chiêng Ray nhanh nhất cũng phải mất khoảng hai tiếng đồng hồ. Nhưng Cung Chính Văn đòi gặp tôi trước lúc mười giờ, nên có thể nói là thời gian đang rất vội.
Anh Thái không lấy điện thoại ra, mà lắc đầu thật mạnh.
Tôi có vẻ hơi bất đắc dĩ: “Bỏ đi, tôi tự gọi cho anh Đỗ vậy”.
Nói rồi, tôi lấy điện thoại ra tìm số của Đỗ Minh Cường và ấn gọi.
Chẳng mấy chốc, điện thoại đã kết nối, đầu dây bên kia vang lên giọng nói bình tĩnh như thường của Đỗ Minh Cường: “A Dương, Thái và A Việt đã nói chuyện cho cậu biết chưa?”
“Rồi, hơn nữa tôi còn nhận được điện thoại của Cung Chính Văn”.
Tôi kể lại nội dung trò chuyện với Cung Chính Văn cho ông ta nghe.
Nghe tôi kể xong, Đỗ Minh Cường cũng mỉm cười một cách rất bình tĩnh: “Tôi đã bảo Đỗ Minh Hào lấy đâu ra gan để bắt cóc con mình, thì ra là nhà họ Cung giúp nó”.
“Anh Đỗ, tôi cần ít đồ, anh gọi cho Suchat hộ tôi, bảo ông ấy chuẩn bị hai khẩu súng và một chiếc áo chống đạn cho tôi, lát nữa, tôi đến lấy”.
“Cậu định đến đây à?”
“Ừ, nếu tôi không đi, các con anh sẽ gặp nguy hiểm”.
“Đừng, tôi có thể ứng phó được. Cung Chính Văn với tôi không thù không oán, hắn ta không đến mức động đến các con tôi để uy hϊế͙p͙ cậu đâu. Chẳng lẽ hắn ta không sợ tôi cho nhà họ Cung bọn hắn máu chảy thành sông hay sao?”
“Anh Đỗ, anh không hiểu con người của Cung Chính Văn đâu, hắn ta vốn là một thằng điên. Ngày trước, vì chút chuyện cỏn con mà hắn ta đã bắt cóc con trai của Bansha. Bây giờ, để trả thù tôi, hắn ta cũng có thể xuống tay độc ác với Khang Khang và Tiểu Tây”.
“Còn sự trả thù của anh… Tôi nói luôn nhé, rất có khả năng hắn ta và Đỗ Minh Hào không định tha cho anh đâu. Chờ Đỗ Minh Hào có được thứ gã muốn và Cung Chính Văn đánh gãy hai cái chân của tôi rồi, bọn chúng sẽ không để anh sống sót rời khỏi Chiêng Ray đâu”.
Đỗ Minh Cường không lên tiếng, trong điện thoại rơi vào im lặng.
“Anh Đỗ, bây giờ thời gian cấp bách, anh mau gọi cho Suchat hộ tôi. Nếu không anh cho tôi số của ông ấy đi, để tôi tự gọi”.
Đỗ Minh Cường mỉm cười: “A Dương, không cần đâu. Nếu cậu đến đây rất có thể sẽ chết đấy, tôi không thể làm liên lụy đến cậu được. Còn Khang Khang và Tiểu Tây… Cậu yên tâm, tôi còn bồi dưỡng một đám người ở bên ngoài. Bây giờ, họ đang tìm vị trí của hai đứa nhỏ rồi. Sau khi tìm được, họ sẽ nghĩ cách cứu chúng ra ngay”.
“Nhỡ đâu chờ đến lúc họ tìm ra, hai đứa nó đã gặp nguy hiểm rồi thì sao?”
“Chuyện đó… Haizz, thì tôi xin lỗi hai đứa, cũng xin lỗi mẹ chúng. Nhưng… có lẽ đây là số phận của tôi và chúng nó rồi”.
“Số phận cái con khỉ”, tôi thấy hơi bực mình: “Mẹ kiếp, anh mà con đi tin vào số phận à. Có bao nhiêu mạng người chết trong tay anh rồi? Số phận của anh là do anh tự giành giật lấy, hay là do ông trời sắp đặt?”
“Ha ha, cậu nói đúng. Tôi không thể cam chịu số phận được, nhưng tôi cũng không thể làm liên lụy đến cậu”.
“Anh Đỗ, bây giờ anh vẫn chưa hiểu à? Chuyện này là tôi làm liên lụy đến anh và lũ trẻ. Nếu không phải tôi đắc tội với Cung Chính Văn, và không có hắn ta nhúng tay vào chuyện này thì Đỗ Minh Hào có bắt cóc được các con của anh không?”
“Vì thế, tôi buộc phải đi chuyến này, nếu không cuộc đời sau này của tôi sẽ sống trong dằn vặt, khéo ngủ cũng không ngon giấc. Nếu anh không cho tôi đi, sau này tôi cũng không nhận anh là anh em nữa”.
“Vả lại, anh có cản được tôi không? Dù anh không bảo Suchat chuẩn bị đồ cho tôi, tôi cũng vẫn đi, dù tay không bắt giặc cũng phải đi chuyến này. Nhưng nếu anh cho tôi đi, chưa biết chừng tôi có thể xử được Cung Chính Văn, đồng thời hỏi được tung tích của hai đứa nhỏ từ chỗ hắn ta”.
Sau khi tôi nói xong, đầu bên kia lại im lặng.
Một lúc lâu sau, Đỗ Minh Cường mới thở dài bất đắc dĩ, sau đó rất nhanh lại mỉm cười một cách khó hiểu: “Được, tôi sẽ gọi cho Suchat, bảo ông ấy chuẩn bị đồ cho cậu. Ngoài ra, tôi sẽ điều thêm vài người đi theo cậu, là người tôi nuôi bên ngoài, thân thủ rất tốt, hơn nữa lại đáng tin. Sau khi đến đó, họ sẽ nghe theo sự chỉ huy của cậu. Nếu có thể bắt được Cung Chính Văn hay người của hắn ta và hỏi ra được tung tích của Khang Khang và Tiểu Tây thì đương nhiên là tốt nhất. Nhưng nếu không được thì cậu cũng đừng cố quá, giữ tính mạng là quan trọng hơn cả”.
“Được, anh gọi luôn đi”.
“Ừ, tôi cúp máy đây”.
Sau khi Đỗ Minh Cường ngắt máy, tôi lại dựa lưng vào ghế suy nghĩ xem có khả năng gặp phải những tình huống gì và cách ứng phó thế nào.
Anh Thái và A Việt ngoảnh lại nhìn tôi, sau đó lại ngơ ngác nhìn nhau.
Dễ thấy, họ đã nghe ra được kết quả qua cuộc đối thoại của tôi và Đỗ Minh Cường.
Không bao lâu sau, Đỗ Minh Cường đã gửi địa chỉ và mấy số điện thoại sang cho tôi. Địa chỉ là chỗ của Suchat, còn số điện thoại là cách thức liên hệ với mấy người mà ông ta điều động cho tôi.
Ông ta nói đã bàn đâu ra đấy với Suchat rồi, Suchat đang chuẩn bị đồ, bảo tôi trực tiếp đến lấy là được.
Cuối cùng ông ta lại dặn dò tôi một câu, làm gì cũng phải bảo vệ tính mạng trước, tuyệt đối không được liều lĩnh.
Ngắt máy xong, tôi bảo A Việt lái xe đến địa chỉ đó.
Hai mươi phút sau, chúng tôi đã đến một tòa chung cư cũ kỹ và nhìn thấy Bangsue ở dưới lầu.
Chờ chiếc xe dừng hẳn, Bangsue tiến lên đón.