Nghe thấy giọng nói của cô bé kia là trái tim tôi như bị thứ gì đó chạm phải, tôi vội vàng dùng giọng nói nhẹ nhàng an ủi: “Tiểu Tây, đừng sợ, một lát nữa chú và bố cháu sẽ đưa bọn cháu về nhà! Đừng sợ, cháu là chị, phải chăm sóc em trai mà, đúng không?”
“Vâng!”, Tiểu Tây lau nước mắt, mím môi gật đầu thật thà.
Khi tôi đang định nói gì đó thì Cung Chính Văn đột nhiên ngắt cuộc gọi video.
“Mày đã nhìn thấy bọn nó rồi, cũng đã xác nhận tụi nó còn sống thì xuống xe đi!”
Tôi lắc đầu: “Có thể dùng cách khác để giải quyết không? Ví dụ như tiền, anh cần bao nhiêu tiền cũng được, Đỗ Minh Cường có tiền”.
“Ha ha ha…Phương Dương, mày nghĩ tao thiếu tiền sao?”, Cung Chính Văn ngẩng đầu cười lớn: “Nói thật cho mày biết vậy, trong khoảng thời gian này, tao đã tiêu hết hơn hai mươi triệu tệ: đưa mày tám triệu, mấy tên lính đánh thuê này cũng ngốn hết mười triệu. Tiêu hết nhiều tiền như vậy rồi, tao chỉ muốn đánh cho mày tàn phế, sau đó giết chết Bansha mà thôi, mày thấy tao sẽ vì tiền mà bỏ qua cho mày sao?”
“Đỗ Minh Hào thì không tốn tiền sao?”, để kéo dài thời gian nên tôi cố ý tiếp lời về chủ đề này.
Cung Chính Văn lắc đầu: “Tao giúp gã bắt cóc con của Đỗ Minh Cường, gã cảm ơn tao còn không kịp ấy chứ, dám đòi tiền tao nữa à!”
Tôi chau mày: “Nói cách khác, anh trai của anh nhờ Đỗ Minh Hào cử người tới đảo Phuki giết tôi là chuyện đã âm mưu từ trước à? Mấy người cố ý để tôi chạy thoát, đồng thời khiến hai người kia bị bắt, sau đó lại để tôi tìm người bắt anh trai của anh, cuối cùng dụ tôi tới đây, tất cả những điều này đã được tính toán ngay từ đầu rồi đúng không?”
“Không không không!”, Cung Chính Văn lắc đầu: “Không phức tạp đến vậy, tao vốn chỉ nhờ người của Đỗ Minh Hào vứt mày xuống biển ở đảo Phuki thôi, không ngờ mày lại trốn được, bất đắc dĩ tao mới phải bắt cóc con của Đỗ Minh Cường”.
Tôi chỉ vào gã trọc đầu: “Người ở đây đều là lính đánh thuê sao? Là bọn họ ra tay bắt cóc hai đứa trẻ à?”
“Ngoài hai người do tao đích thân đưa tới thì những người khác đều là lính đánh thuê”.
Tôi hơi ngạc nhiên: “Đi từ trong nước qua đây mà anh chỉ dẫn theo có hai người? Không sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao, bọn họ mặc kệ anh rồi sao? Thậm chí… Không sợ bọn họ bắt cóc anh rồi đòi tiền chuộc từ nhà họ Cung à?”
“Hừ! Người tao đưa tới đương nhiên không chỉ có hai người này, những người khác đang canh chừng hai đứa nhỏ, chỉ có…”
Nói tới đây, Cung Chính Văn đột nhiên chau mày, tức giận chửi bới: “Mẹ kiếp, mày lảm nhảm nhiều vậy làm gì? Mau xuống xe, nếu không tao sẽ đập nát cái xe, để mày cảm nhận mùi vị sống không bằng chết một lần nữa”.
Tôi lắc đầu: “Không, tôi vẫn còn phải làm rõ một vài việc, anh trả lời thêm vài câu hỏi nữa của tôi đi! Thứ nhất là, anh định đối phó với Bansha như thế nào? Còn nữa, chẳng phải các người đã hứa với nhà họ Bạch là không truy cứu chuyện trước đây rồi sao? Giờ lại làm lớn chuyện như thế này, tới lúc đó nhà anh phải ăn nói thế nào với nhà họ Bạch?”
Cung Chính Văn không trả lời mà tức giận nhìn tôi với vẻ hung dữ.
Một lúc sau, Cung Chính Văn đột nhiên quay người bỏ đi, nói vài câu tiếng Anh với gã trọc đầu.
Sắc mặt gã trọc đầu đột nhiên trở nên dữ tợn. Gã nhìn tôi với vẻ âm hiểm, sau đó đi về phía chiếc xe đang đậu ở phía trước.
Tôi không biết gã định làm gì chỉ biết vội vàng đóng cửa chống đạn, đồng thời hỏi qua điện thoại: “Roga, sắp tới chưa?”
“Anh Dương, đợi thêm một lát, vừa nãy bọn tôi đụng phải hai kẻ tuần tra bên ngoài của lũ khốn này, giải quyết bọn chúng tốn chút thời gian, giờ đang tới, cùng lắm là năm phút nữa thôi”.
“Được, tôi kéo dài thêm lúc nữa vậy!”
Vừa dứt lời, tôi nhìn thấy gã trọc đầu xách một cái búa đi tới.
Gã nhanh chóng đi tới bên cửa sổ, giơ búa lên, đập mạnh vào vị trí đã bị đạn ghim trêи kính chống đạn.
Tiếng “ầm” vang lên, lớp kính vốn đã có nhiều vết nứt giờ lại càng nhiều vết chằng chịt hơn.
Khuôn mặt gã trọc đầu lộ vẻ hào hứng đầy biến thái, gã tiếp tục giơ búa giáng xuống liên tiếp.
Tôi thầm nhủ xong rồi, mặc dù đạn không thể xuyên qua kính chống đạn nhưng khi lực đánh của búa đủ mạnh thì có thể sẽ vỡ kính, nhất là vị trí vốn đã có vết nứt thì càng dễ bị đập nát vụn.
Với tình hình hiện tại, gã trọc đầu chỉ cần tiếp tục đập, không tới năm phút, có lẽ là chỉ tốn một phút thôi là lớp kính sẽ không thể chịu đựng nổi nữa.
“Anh Dương, chuyện gì vậy?”, có lẽ nghe thấy âm thanh lớn nên Roga hỏi qua điện thoại.
“Bọn chúng đang dùng búa đập xe”.
“Chịu được không?”
“Không chịu được bao lâu, tôi phải thay đổi kế hoạch thôi, hiện tại các anh ở hướng nào?”
“Ở phía Tây Bắc của anh, khi tôi tới sẽ lao từ sườn núi xuống”.
Tôi nhìn phương hướng, phía dưới sườn núi Tây Bắc là một cùng cỏ hoang bằng phẳng, có lẽ xe việt dã có thể chạy vào trong đó.
“Roga, lát nữa tôi sẽ nghĩ cách dụ người của nhà họ Cung tới chỗ anh, tới lúc đó anh phải chú ý tới bọn chúng, dù đám lính đánh thuê có chạy mất thì nhất định không được để người nhà họ Cung chạy, bởi vì Khang Khang và Tiểu Tây đang nằm trong tay người của hắn ta. Lính đánh thuê chưa chắc đã có số điện thoại của bọn họ, nhưng chỉ cần người của nhà họ Cung gọi điện thì Khang Khang và Tiểu Tây sẽ gặp nguy hiểm”.
“Tôi nhớ rồi, anh Dương, anh phải cẩn thận, thật sự không ổn thì anh lái xe chạy trước, bọn tôi sẽ nghĩ cách xử lý bọn chúng!”
“Ừ”.
Đang nói chuyện thì vết nứt trêи kính chống đạn đã lan rộng, hơn nữa đã bị lõm vào trong, có lẽ chỉ cần vài phát đập nữa là sẽ vỡ thành một cái lỗ.
Vẻ mặt của gã trọc đầu cũng càng lúc càng hung hăng, có hai tên lính đánh thuê cũng đang cầm súng đi về phía cửa sổ xe. Đám lính đứng phía trước đều tản ra, có lẽ là để đề phòng việc tôi đột ngột lái xe đâm vào bọn chúng.
Khi gã trọc đầu nện xuống thêm một phát nữa, tôi quyết định đạp mạnh chân ga, lao về một hướng, chiếc xe Jeep phát ra âm thanh chói tai, lao tới, tông vào một tên lính đánh thuê ở đầu xe phía bên trái.
Mặt tên này biến sắc, vội vàng né qua một bên nhưng vẫn bị xe đụng phải, ngã lăn ra vệ đường giống như một bao cát bị bục.
Chú cháu Cung Chính Văn, Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình vốn đứng bên trái chiếc xe, thấy tôi lái xe lao tới thì vừa vội càng lùi lại để tránh, vừa tức giận chỉ huy đám lính đánh thuê nổ súng.
Tôi giẫm chân ga, bẻ lái, rồi lại đạp mạnh chân ga, lùi xe lại phía sau.
Bởi vì hướng Tây Bắc ở phía trước, bên trái của tôi, đám người Cung Chính Văn trốn ở hướng Tây Nam, tôi phải ép chúng tới trước, chạy đua với chúng về hướng Tây Bắc.
Nhưng có một chiếc SUV đang đỗ ở đó, tôi không có cách nào quay xe để chặn được đường rút lui của đám Cung Chính Văn nên chỉ phải thử tông vào chiếc xe kia trước.
Tôi vừa quay xe, đám lính đánh thuê bèn đồng loạt giơ súng, gần như đồng loạt bóp cò về phía tôi.
Trong nháy mắt, tiếng đoàng đoàng từ xe vang lên. Tôi ngồi bên trong, nghe thấy âm thanh liên hồi này thì tim như muốn nhảy ra ngoài, tôi sợ có viên đạn nào đó lọt qua tấm kính chống đạn ghim thẳng vào người tôi.