Lọc Truyện

BOSS NỮ HOÀN MỸ

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
May mắn là, chiếc xe này của Bangsue rất chắc chắn, kính chắn gió và cửa sổ xe bỗng xuất hiện vài vết nứt, giống như pháo hoa đột nhiên nở rộ vậy.

Tôi không cảm thấy bất kỳ cảm giác đau đớn nào, hay nói cách khác, không có viên đạn nào xuyên được vào đây.

Nhưng, gã trọc đầu kia lại nhắm vào tấm kính đã bị hắn bắn sắp vỡ ở ô cửa bên trái, sau khi bắn hai phát súng, đã có mảnh vỡ thủy tinh từ mặt trong rơi ra.

Kính chống đạn có hai lớp, lớp bên trong cũng bắt đầu vỡ.

Tôi bất chấp hết, tiếp tục nhấn mạnh chân ga, điều chỉnh phương hướng, lái nghiêng về phía sau.

“Bụp” Một tiếng va chạm lớn vang lên, đuôi chiếc xe Jeep đâm mạnh vào đầu chiếc SUV đang ở phía sau kia.

Bởi vì va chạm theo hướng nghiêng, hơn nữa mã lực của chiếc xe việt dã rất lớn, sức nặng cũng hơn chiếc xe SUV kia rất nhiều, chiếc SUV kia đột nhiên lùi về phía sau, đồng thời đánh tay lái sang ngang khiến cả xe nằm ngang giữa đường.

Đây là một con đường nhỏ trêи núi chỉ vừa cho một chiếc xe đi qua, sau khi chiếc SUV nằm ngang như vậy, khiến cho cả con đường đều bị chặn lại, hai bên đường đều là bụi gai rậm rạp, con đường này đã bị phong tỏa hoàn toàn.

Ba chú cháu Cung Chính Văn, Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình vốn dĩ đang chạy ở ngay phía sau, đột ngột xảy ra cú va chạm này, suýt chút nữa bọn họ bị phần đuôi chiếc SUV đang tạt ngang kia quật trúng, khiến bọ họ sợ hãi nhảy về phía trước vài mét giống như những con thỏ, quay trở về mép trái chiếc xe việt dã chỗ chúng tôi.

Trêи thân chiếc xe việt dã vẫn còn vang lên tiếng ‘pằng pằng’ không ngừng, kính chắn gió đã mờ hết rồi, dường như không còn nhìn thấy cảnh vật bên ngoài nữa, tôi chỉ có thể dựa vào cảm giác phương hướng và tầm nhìn bị hạn chế của mình, tôi đánh tay lái về phía bên phải, sau đó lái về phía trước vài mét, rồi lại gài số lùi về phía sau, đâm về phía đám người Cung Chính Văn.

Đường lui của bọn họ đã bị chặn hết, ba chú cháu Cung Chính Văn đành phải lo sợ hốt hoảng mà chạy về phía trước tránh né, bọn họ chạy dọc theo mép trái của xe tôi đi về hướng Tây Bắc, muốn rời khỏi con đường này, để tránh khỏi việc bị tôi đâm chết.

Tôi dừng xe, sang số và tiếp tục chạy về phía bọn họ.

Lúc này, cửa xe bên trái đã bị thủng một lỗ, một viên đạn từ phía sau bắn tới, xoẹt ngang bên tai tôi, để lại trêи mặt tôi cảm giác nóng hừng hực.

Tôi cắn răng một cái, đạp chân ga, né góc bắn của gã trọc đầu.

Ba chú cháu Cung Chính Văn đã chạy ra khỏi con đường này từ chỗ có khá ít bụi gai, chạy theo hướng Tây Bắc về phía bãi cỏ hoang kia, bên cạnh còn có hai tên vệ sĩ, chắc là người mà bọn họ dẫn từ trong nước sang.

Tôi lái chiếc xe việt dã lao ra khỏi con đường, sau khi xe lắc lư dữ dội vài cái, cuối cùng cũng đi qua được kênh mương thấp bé bên đường, rồi tiếp tục đuổi theo đám người Cung Chính Văn.

Nhưng tôi chưa tăng ga đến mức bạt mạng, mà vẫn khống chế được tốc độ, để tránh việc truy cản ráo riết quá khiến đám người Cung Chính Văn lại đổi hướng chạy.



Chỉ cần đuổi rồi dồn bọn họ đến sườn núi phía Tây Bắc thì kế hoạch coi như đã thành công một nửa rồi.

Bọn họ chắc chắn sẽ chạy tiếp, bởi vì nếu ở lại khu đất trống không có vật che chắn thế này chỉ có thể bị tôi đâm chết mà thôi, bọn họ chắc chắn sẽ trốn ở nơi đất cao mà chiếc xe không đi lên được.

Sự thật đúng là như vậy, đồng cỏ hoang này chỉ cách sườn núi hai mươi, ba mươi mét mà thôi, đám người Cung Chính Văn chạy thất tha thất thểu đến chân núi, rồi bắt đầu bò lên.

Tôi tăng tốc, chiếc xe ầm ầm lao về phía trước, sau khi đâm vào một thân cây, tôi vội vàng kéo chặt cần phanh, đồng thời mở cửa xe, lao nhanh ra ngoài.

Phía sau cũng vang tới vài tiếng súng nổ, gã trọc đầu và vài tên lính đánh thuê vừa nổ súng đã đuổi tới đây, chỉ còn cách khoảng hai mươi mét mà thôi.

Súng bắn dữ dội vào thân cây và cành cây ở gần chỗ tôi, thậm chí tôi còn có thể nghe thấy âm thanh xé gió khi viên đạn vụt qua bên người mình.

Tôi vội vàng xông tới trước đầu xe, rút một khẩu Glock G17 ra, tôi cầm khẩu súng, nấp sau chiếc xe việt dã ngắm về phía đám người Cung Chính Văn.

Hai gã vệ sĩ bên cạnh Cung Chính Văn bỗng nhiên xoay người cũng chĩa súng về phía tôi.

Tôi vội vàng nấp sau một cây đại thụ, ngay sau đó nghe thấy tiếng súng pằng pằng ở thân cây.

Chắc bọn họ đã ngắm đúng được vị trí của tôi, phía sau cũng có vài tên lính đang đuổi tới, dường như tôi đang bị rơi vào tình thế không lối thoát.

Trong bóng đêm, thậm chí tôi đã nhìn thấy một bóng dáng đang đuổi tới từ phía sau chiếc xe việt dã.

Tôi không hề do dự, giơ khẩu Glock của mình lên hướng về phía bóng người đang đuổi tới kia, bóp cò.

Một tiếng súng vang lên, bóng người kia ngã xuống, tiếp theo đó là tiếng kêu rêи thảm thiết.

Tôi híp mắt lại, nắm chặt khẩu Glock trong tay, nhìn chằm chằm vào chỗ chiếc xe việt dã, gã trọc đầu và đám người của gã đang ở phía sau xe.

Chỉ cần có thể kéo dài thêm một chút thời gian, đợi đám người Roga ở sườn núi giết chết ba chú cháu Cung Chính Văn thì mọi chuyện có thể kết thúc rồi.

Ngoại trừ tiếng kêu rêи thảm thương kia ra thì xung quanh không còn bất kỳ âm thanh nào, không một tiếng nói, không có ai bước sau từ sau chiếc xe việt dã, hai kẻ địch ở phía sau tôi cũng không có động tĩnh gì.



Nhưng tôi biết, bọn chúng chắc chắn đang cầm súng nhắm về phía thân cây này, chỉ cần tôi vừa ló đầu ra ngoài là bọn chúng sẽ nổ súng.

Tuy rằng đã có áo chống đạn nhưng tôi cũng không thể mạo hiểm, áo chống đạn lại không thể bảo vệ được phần đầu của tôi.

Sự yên tĩnh đến kỳ lạ này tiếp tục kéo dài trong vòng vài phút, ở sườn núi phía sau đột nhiên truyền đến giọng gào thét của Cung Chính Văn: “Phương Dương, con mẹ nhà mày, hôm nay nhất định tao phải giết chết mày! Hai đứa nhỏ kia cũng đừng hòng sống sót, bây giờ, tao sẽ gọi điện cho người đến đây, dìm bọn nó xuống sông”.

Tôi vội vàng hét lớn: “Đừng, đừng gọi điện, chỉ cần anh chịu tha cho mấy đứa nhỏ, tôi chấp nhận đầu hàng, muốn chém muốn giết thế nào tùy các anh!”

“Hừ! Mày nghĩ là tao sẽ tin mày sao? Mẹ kiếp, mày chỉ đang kéo dài thời gian, đừng tưởng bọn tao không biết mày vẫn còn người ở Chiêng Ray, bọn chúng đang lùng sục khắp Chiêng Ray tìm hai đứa trẻ kia, tao nói không sai chứ?”

Trong lòng tôi chùng xuống, đám người mà Đỗ Minh Cường âm thầm đào tạo đã bị phát hiện rồi.

Vừa mới nãy, Roga nói, bọn họ giải quyết được hai tên đang tuần tra gần đây, có lẽ là đám người mà Cung Chính Văn đã sai đi thăm dò gần đây vì để đề phòng sẽ có người từ Chiêng Ray đến chi viện cho tôi.

Nhưng, hắn ta đã đánh giá thấp đám người mà Đỗ Minh Cường bồi dưỡng rồi, cũng có thể là do chỗ hắn ta không đủ người nên mới sắp xếp hai kẻ đi tuần tra, và bị đám người Roga giải quyết một cách nhanh gọn để không ai phát hiện

Cho dù là người ở Chiêng Ray đã bị phát hiện cũng không quan trọng, quan trọng chính là chúng tôi phải bắt được ba chú cháu Cung Chính Văn, Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình.

Rồi buộc bọn chúng nói ra chỗ giam giữ Khang Khang và Tiểu Tây, hoặc trực tiếp bắt bọn chúng phải thả người mới được.

Tính toán thời gian, đám người Roga cũng sắp đến rồi.

Tôi cố ý nói với giọng điệu bất lực: “Cung Chính Văn, anh thắng rồi, bảo người của anh đừng nổ súng trước đã, tôi sẽ gọi điện cho người của tôi kêu bọn họ không tìm nữa, anh thả hai đứa nhỏ ra đi”.

“Ha ha ha, mày đang đùa tao đấy à? Tại sao tao phải thả người trước? Mày bỏ súng xuống trước, ngoan ngoãn đi ra để tao giết chết mày rồi tao tự khắc sẽ thả người”.

“Không được, ngộ nhỡ anh nuốt lời, sau khi giết tôi xong, còn ra tay tàn ác với chúng thì sao?”

“Hừ! Mày cũng có tư cách ra điều kiện với tao hả?”

Tôi do dự một lúc, lúc vừa định lên tiếng thì đột nhiên phát hiện có hai bóng người một trái, một phải xuất hiện ở phía sau chiếc xe việt dã.

Không chần chừ chút nào, tôi hướng về phía bóng người bên trái, bóp cò súng.
Danh sách truyện HOT