Cung Chính Văn phát ra tiếng “hồng hộc” khó thở, mặt Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình thì biến sắc. Họ vừa định lên tiếng đã bị Roga đạp cho mỗi chú cháu một cú, hai người họ kêu lên, đau đớn ôm bụng, sắc mặt trắng bệch.
“Các người đã biết ai sẽ chết chưa?”
Đôi mắt Roga đỏ ngầu, y vừa nói vừa rút một khẩu súng trường tự động ở đằng sau ra.
Tôi cố nhịn cơn kϊƈɦ động sắp ho ra máu, sau đó nhấc chân đạp một cú thật mạnh vào cái chân què đã lành vết thương của Cung Chính Văn. Nhưng hắn ta chỉ mở to mắt, sợ hãi nhìn Roga ở phía sau tôi.
Roga thành thạo mở chốt an toàn, sau đó châm một điếu thuốc, đi đến gần ba người họ. Trong mắt Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình đầy vẻ hoảng loạn, họ vội nói: “Đừng, nếu giết chúng tôi, chắc chắn các người sẽ phải hối hận”.
“Nếu không có lời dặn của anh Cường thì tao đảm bảo ba chú cháu bọn mày bây giờ đã thành đống thịt vụn rồi, mẹ kiếp!”
Roga hít sâu một hơi, đột nhiên nổi giận, đập thẳng báng súng lên mặt của Cung Chính Vinh. Bụp một tiếng, sống mũi của hắn rõ ràng đã bị lõm xuống, hắn đau đớn bịt mặt, nhưng máu vẫn chảy ra không ngừng.
Toàn thân Cung Chính Văn và Cung Thiệu Bình liên tục run rẩy: “Đừng, đừng giết chúng tôi”.
Tôi cản Roga lại, bảo y hỏi vị trí của Khang Khang và Tiểu Tây, còn mình thì gắng sức gọi điện cho Đỗ Minh Cường. Tôi không dông dài mà nói ngay là ba chú cháu Cung Chính Vinh đã bị chúng tôi bắt, những tưởng phối hợp với người mà Đỗ Minh Cường sắp xếp ở Chiêng Ray thì trận chiến này thắng thua thế nào vẫn chưa biết được. Nhưng không ngờ Đỗ Minh Cường lại nói nội ứng của ông ta ở Chiêng Ray đã bị Đỗ Minh Hào phát hiện ra từ lâu, bây giờ, họ đang rơi vào cục diện chiến đấu gian khổ.
Tôi trầm mặc một lát, giọng nói của Đỗ Minh Cường tiếp tục vang lên ở đầu dây bên kia: “Nhưng bây giờ, nếu đã bắt được ba chú cháu Cung Chính Vinh, không chỉ có thể biết được tung tích của Khang Khang và Tiểu Tây từ chúng, mà còn có thể dùng tính mạng của chúng để tranh thủ chút thời gian với Đỗ Minh Hào. Dù Đỗ Minh Hào mất hết tính người, nhưng ít nhiều nó vẫn phải để tâm đến nhà họ Cung”.
“Được, tôi biết rồi. Giờ bọn tôi sẽ xuất phát đến Chiêng Ray ngay”.
Tôi không nhiều lời, lập tức ngắt máy. Như Roga đã nói, Đỗ Minh Cường không phải kẻ trói gà không chặt, khắp nơi trêи đất Xiêng La đều có người mà nhà họ Đỗ của ông ta bí mật bồi dưỡng, bây giờ cũng là lúc họ phát huy tác dụng.
Sau khi cúp máy, tôi thấy A Cường đã được đắp một tấm vải trắng lên người, hai người khác đang có vẻ bi thương bê xác của cậu ta vào trong buồng xe.
Trông thấy vậy, tôi lại gọi cho Natcha. Điện thoại vừa kết nối, tôi đã nghe thấy giọng của ông ta: “Cậu Dương, tôi nghe nói bây giờ cậu đang gặp nguy hiểm, có cần tôi dẫn người đến giúp không?”
Tôi cười thầm trong bụng, ông ta chỉ đang nói miệng. Nếu thật sự chờ đến khi Natcha dẫn người tới, chắc ông ta chỉ cần hốt xác tôi thôi. Nhưng tôi cũng có thể hiểu, dẫu sao ông ta cũng chỉ là một cảnh sát trưởng, còn tôi thì đang đại diện cho Đỗ Minh Cường, đối thủ là Đỗ Minh Hào. Bất kể là phe nào, ông ta đều không thể chọc vào. Cùng lắm cũng chỉ có thể hỏi han tôi vài câu qua điện thoại thôi.
“Không cần đâu. Tôi gọi là muốn hỏi lại đang có một cơ hội lập công, ông có làm không?”
Natcha ngẩn ra một lúc, sau đó vui vẻ hỏi lại: “Cơ hội gì thế?”
Tôi liếc nhìn đám lính đánh thuê đang giơ tay lên ôm đầu ngồi chồm hổm dưới đất, đáp: “Lúc đi qua quốc lộ 118 trêи đường đến Chiêng Ray, tôi phát hiện có mấy phần tử phạm tội cầm súng. Trông chúng khá giống bọn lính đánh thuê chạy trốn đến các nước đã bị tố cáo một khoảng thời gian trước. May sao, chúng lại bị tai nạn xe, giờ thì bị tôi bắt hết lại, trói vào rồi”.
Tôi còn chưa nói hết câu, Natcha lập tức đã hiểu ý tôi, kϊƈɦ động nói: “Được, tôi sẽ đến ngay”.
Loại người như Natcha không có lợi ích sẽ không làm. Tôi và ông ta vốn chẳng có giao tình gì, vì mối quan hệ của Sangsu nên mới có cục diện như hiện giờ. Nếu chúng tôi đã bắt được đám lính đánh thuê này, nhưng không thể xử lý được thì cứ đơn giản tặng cho ông ta một ân huệ thôi.
Còn ba chú cháu Cung Chính Vinh đương nhiên phải do chúng tôi đưa đi.
Tôi nhìn quanh một vòng, tìm thấy tên đàn ông da trắng đã đập vỡ cửa kính xe của tôi lúc đầu. Lúc này, hắn cũng ngẩng đầu lên, vừa hay chạm ánh mắt tôi. Hắn không chút sợ hãi, ngược lại còn cười đùa nói: “Có thể cho tôi một điếu thuốc không?”
Nghĩ đến thi thể lạnh ngắt của A Cường, tôi cảm thấy trái tim mình như thắt lại, nói: “Mong là chúng mày vào tù ở Xiêng La rồi vẫn có thể thong dong thế này”.
“Ba thằng hèn nhát này, tôi còn chưa hỏi mà chúng đã tự khai rồi”.
Lúc này, Roga bước tới: “Tiểu Tây và Khang Khang bị chúng giấu ở một nơi tên là nhà thờ Ruben trong thành phố Chiêng Ray. Nơi đó vốn là một sòng bạc của Đỗ Minh Hào, sau này bị người ta tố cáo nên đã ngừng kinh doanh để sửa chữa thành một nơi gã chuyên dùng để nhốt người”.
Roga đã sai người trói ba chú cháu Cung Chính Văn lại, tống lên một chiếc xe đi theo khác. Rõ ràng chiếc xe này cũng đã được cải tạo, nhìn bề ngoài trông không khác gì những chiếc Jeep bình thường, nhưng từ ánh sáng lộ ra ở cửa kính xe có thể thấy chiếc xe này cũng dùng kính chống đạn. Không chỉ có vậy, những bộ phận được cải tạo khác cũng chẳng kém gì chiếc xe mà tôi ngồi lúc đến đây. Chỉ có điều, động cơ của chiếc xe đó đã bị bắn thủng, dù may không bị nổ tung tại chỗ, nhưng cũng không lái được nữa.
Tôi và Roga cùng hai anh em khác leo lên xe, tôi ngồi ở ghế lái phụ(Tôi không quen lái làn bên phải), những người khác cũng nhanh chóng leo lên theo. Chỉ có bốn, năm người trang bị đầy đủ ở lại để canh chừng sáu, bảy tên lính đánh thuê còn sót lại.
Chiếc xe vừa khởi động, Cung Chính Văn đã hỏi: “Các người định đưa chúng tôi đi đâu?”
Tôi cười lạnh nói qua kính chiếu hậu: “Bao giờ đến thì chúng mày sẽ biết. Tao đã nói rồi, nếu nhà họ Cung chúng mày muốn trà thù thì cứ tới, nhưng hậu quả thì chúng mày không đỡ nổi đâu”.
Cung Chính Vinh nghiến răng không nói gì, còn Cung Thiệu Bình thì trấn tĩnh lại, như đã biết tạm thời chúng tôi sẽ không giết họ, ông ta nói: “Tôi khuyên các cậu tốt nhất hãy thả chúng tôi đi, không thì nhất định các cậu sẽ phải hối hận”.
Roga vừa lái xe vừa lạnh lùng nói: “Khí thế ở đâu ra đấy? Nói theo cách của người Hoa Hạ chúng mày thì bây giờ, bọn mày đang là tù nhân, còn điều kiện gì đáng để bàn bạc nữa?”
Cung Thiệu Bình cau mày như định nói gì đó, nhưng kìm lại, tôi nói: “Cung Thiệu Bình, ông còn nhớ hai vệ sĩ lúc trước của tôi không?”
Người tôi nhắc đến là A Việt và anh Thái. Lần đầu tiên bắt được Cung Chính Vinh, họ đã đề nghị với tôi một chuyện hay là chôn mấy người này ở một vùng quê hẻo lánh nào đó. Nhưng lúc đó sợ ảnh hưởng nên tôi đã từ chối, nhưng bây giờ, chính mắt tôi nhìn thấy một người anh em của Roga bị giết. Dù bình thường chúng tôi không tiếp xúc gì nhiều, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất chấn động. Trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ, đó là đánh rắn không chết, hậu họa khó lường.
“Vệ sĩ nào?”
Tôi cười lạnh một tiếng: “Nhanh quên thế à? Quả nhiên ông là người hay quên. Người Hoa Hạ chúng ta rất coi trọng đạo lý lá rụng về cội. Không biết nếu ba chú cháu ông mất tích một cách “bí mật” ở đây thì còn có thể về cội được nữa không nhỉ?”