Nghe tôi nói xong, toàn thân hai anh em Cung Chính Văn run lẩy bẩy. Tôi cười lạnh trong lòng, thái độ phách lối của họ lúc trước đi đâu hết cả rồi.
Cung Thiệu Bình nghiến chặt hàm răng: “Phương Dương, bây giờ, cậu hãy thả chúng tôi đi”.
Tôi bật cười: “Thả các người đi? Tôi chưa ngu đến mức ấy đâu, nhưng chú cháu các người có thể tranh thủ thời gian mà nhanh chóng tìm một nơi chôn cất tốt dần đi là vừa. Yêu cầu này thì tôi có thể đáp ứng được, coi như là tình hữu nghị giữa người Hoa Hạ với nhau”.
Roga nhìn tôi, tôi khẽ lắc đầu, lời này đương nhiên là giả. Với đám người này, chết như vậy quả là quá hời cho họ. Không đập nát khúc xương cuối cùng, hút cạn từng giọt máu của họ, tôi sẽ cảm thấy hổ thẹn với những lần mình suýt nữa chết dưới họng súng.
Lúc này, chiếc điện thoại tôi vừa cất đi lại rung lên, tôi lấy ra xem thì thấy là Bạch Vi gọi đến. Tôi ấn nút nghe, chỉ thấy cô ấy nói: “Phương Dương, các anh đang ở đâu? Anh đừng đi! Ban nãy, người nhà tôi đã liên lạc với nhà họ Cung rồi. Họ đảm bảo với người nhà tôi rằng chỉ cần sau này anh không chủ động chọc vào họ, nhất định họ với anh sẽ nước sông không phạm nước giếng”.
Giọng nói của Bạch Vi rất sốt sắng, trong ngữ điệu cũng có vẻ sốt ruột, quan tâm và một chút nhẹ nhõm.
Có lẽ vì bình thường tôi hay mở loa điện thoại lớn, hơn nữa đoạn đường quốc lộ này lại khá yên tĩnh, nên trong xe rất yên lặng. Cung Chính Văn lập tức nhận ra giọng nói trong điện thoại, hắn ta mặc kệ hai người ngồi phía sau, cố đứng dậy vươn người về phía chiếc điện thoại trong tay tôi hét lớn lên: “Giám đốc Bạch, giám đốc Bạch, cứu tôi với! Tôi là Cung Chính Văn! Giám đốc Bạch cứu tôi với”.
Tôi bịt mic điện thoại lại, quay đầu nhìn Cung Chính Văn chừng chừng, nói: “Bây giờ, đến ông trời cũng không cứu được các người đâu!”
Nhưng Cung Chính Văn không hề phát hiện ra mặt của Cung Thiệu Bình và Cung Chính Vinh đã biến sắc. Dù đang thấy đầy sợ hãi, nhưng khi Cung Chính Văn gào lên mấy câu như vậy, bọn họ đã biết kết cục duy nhất của mình chính là chôn xương nơi đất khách quê người.
Còn lúc này, thấy trong xe yên lặng, cuối cùng Cung Chính Văn cũng phản ứng lại, mặt trắng bệch như tờ giấy. Hắn ta ngồi phịch xuống ghế, lẩm bẩm: “Tôi… tôi đã nói gì vậy…”
Tôi cầm điện thoại, chỉ nghe thấy Bạch Vi căng thẳng hỏi: “Sao tôi lại nghe thấy giọng của Cung Chính Văn? Phương Dương, anh đừng làm bậy, người nhà họ Cung đã đồng ý hòa giải với anh rồi”.
“Làm bậy? Thế nào là làm bậy? Lúc tôi đến đã nói với cô là hai anh em nhà họ Cung và Cung Thiệu Bình muốn giết tôi, nếu đã vậy thì tôi cần gì khách sáo với họ nữa?”
Giọng nói của Bạch Vi đã mang theo một chút vẻ cầu xin và nức nở: “Đừng Phương Dương, anh hãy nghe tôi một lần, đừng làm bậy. Chúng tôi đã nói chuyện rõ ràng với nhà họ Cung rồi, chỉ cần sau này anh không tìm họ gây sự, bọn họ nhất định không chĩa mũi nhọn vào anh nữa…”
Đúng là người phụ nữ ngu ngốc!
Tôi đột nhiên nổi nóng, đã đến lúc này rồi, tại sao Bạch Vi vẫn muốn bảo vệ cho nhà họ Cung, tôi nói: “Giám đốc Bạch, lúc trước, họ cũng nói như vậy, nhưng chớp mắt một cái hai đứa con của Đỗ Minh Cường đã bị bắt cóc, nói chuyện giữ chữ tín với loại người này chẳng khác nào nói vớ vẩn”.
“Phương Dương, anh đang ở đâu? Anh chờ tôi, tôi đến tìm anh”.
Trầm mặc một lát, Bạch Vi nói.
Tôi nhìn con đường hai bên, Chiêng Ray cách đây đã không còn bao xa, tôi đáp: “Xin lỗi”.
Dứt lời là tôi cúp máy, sau đó Bạch Vi lập tức lại gọi tới, nhưng tôi nhất quyết không nghe.
Tôi vốn định tắt nguồn, nhưng sợ Đỗ Minh Cường và Bansha không liên lạc với mình được nên lại thôi.
Mặt Cung Chính Văn xám như tro tàn.
“…”
Còn Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình cuối cùng đã không nhịn được nữa, chửi chúng tôi ầm ĩ một trận. Đầu tiên họ chửi tôi, sau đó đến Cung Chính Văn, lát sau thì họ lại mắng Đỗ Minh Hào là thằng ăn hại, đến Đỗ Minh Cường cũng bị vạ lây, chỉ có Cung Chính Văn là hồn bay phách tán nhìn lên trần xe.
Roga nhìn vào gương chiếu hậu, sau đó đưa cho tôi một điếu thuốc, nói: “Anh Dương, cách phía trước không xa chính là Chiêng Ray rồi, người mà anh Cường sắp xếp đang ở bên trong, chắc bây giờ đang đối đầu với Đỗ Minh Hào và người nhà họ Cung”.
Tôi liếc nhìn ra phía sau, nói với hai tên đàn em kia bằng tiếng Xiêng La: “Nếu lát nữa chúng tôi gặp nguy hiểm, các cậu cứ ném thẳng ba chú cháu chúng nó ra ngoài”.
Trêи đường từ Chiêng May đến Chiêng Ray không có nhiều xe cộ, hôm nay thì lại càng ít. Vì vậy, xe của Roga mới có thể phóng như bay. Nếu bị ném từ cửa kính xe ra ngoài, ba chú cháu Cung Chính Văn không chết thì cũng bị thương nặng.
Tôi thở dài một hơi, Bạch Vi.
Đang lúc thất thần, sau lưng tôi chợt vang lên tiếng chuông, chúng tôi đều ngoảnh lại thì thấy trước ngực Cung Thiệu Bình bị gãy tay đang có ánh sáng lập lòe. Một người đàn em ngồi cạnh lập tức hiểu ý, lôi chiếc điện thoại từ trong ngực ông ta ra, hỏi tôi phải làm thế nào.
Tôi bảo đưa cho ông ta nghe.
Người đàn em đó đưa điện thoại lên tai Cung Thiệu Bình, mở loa ngoài, môi Cung Thiệu Bình tái nhợt, ông ta nói: “Tôi là Cung Thiệu Bình”.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người phụ nữ trung tuổi, trong ngữ điệu có đầy vẻ không cam tâm và phẫn nộ: “Thiệu Bình, thằng nhãi đó chết chưa? Chú bảo với Chính Văn và Chính Vinh là nếu nó chưa chết thì cứ tha cho nó đã”.
Môi Cung Thiệu Bình mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, vì thế trong điện thoại chợt im lặng.
“Thiệu Bình, sao thế? Đến giọng của tôi mà cũng không nhận ra à?”
Cơn giận dữ của người phụ nữ đó dường như ngày một lớn hơn, thậm chí có vẻ bà ta còn sắp bắt đầu mắng chửi.
Tôi thầm cười nhạo, đây chắc chắn là mẹ của Cung Chính Văn và Cung Chính Vinh. Chắc họ cũng đã nhận được áp lực từ nhà họ Bạch, nên bây giờ mới phải gọi điện tới. Nhưng nếu Bạch Vi đã thông báo cho tôi từ trước, chắc chắn người phụ nữ đó cố ý kéo dài thời gian, định thông qua chuyện đã rồi để bịt miệng nhà họ Bạch.
Như vậy thì Bạch Vi sẽ không phải áy náy với tôi, còn nhà họ Cung thì cũng nhổ được cái gai trong mắt.
Nhưng người tính không bằng trời tính, ai ngờ đâu tình thế hiện giờ của tôi và ba chú cháu nhà họ Cung đã hoàn toàn đảo ngược, bây giờ người đưa ra quyết định là tôi.
Cung Thiệu Bình hít sâu một hơi, đáp lại: “Chúng em bị Phương Dương bắt rồi, nếu ba chú cháu chết, chị nhất định phải trả thù cho chúng em. À, nếu em nhớ không nhầm thì quê bố mẹ Phương Dương ở Quế Ninh”.
“Mẹ kiếp!”
“Cung Thiệu Bình, nếu bố mẹ tôi mà thiếu một sợi lông nào, ông đây thề nhất định sẽ cho cả nhà họ Cung các người phải chôn theo!”
Ông ta còn chưa nói dứt câu đã ăn một cú đấm mạnh của tôi, điện thoại bị văng sang một bên, thoáng cái tắt tiếng. Nhưng tôi tin, người phụ nữ kia chắc chắn có thể nghe thấy câu nói của tôi.
Dứt lời, tôi cầm lấy khẩu súng trường tự động bên cạnh Roga, giơ báng súng ra sau, dùng sức lại đập mạnh một cú, tiếng xương gãy răng rắc vang lên, bắp chân của Cung Thiệu Bình cũng bị tôi đập gãy trong cơn tức giận.
Cung Thiệu Bình kêu lên một tiếng, gào thét: “Thằng chó Phương Dương, có giỏi thì mày giết tao đi, không thì nhất định tao sẽ giết cả nhà mày!”
Tôi nhìn sang Cung Chính Văn và Cung Chính Vinh, nhưng hai anh em họ liên lục lùi về sau, cố gắng trấn tĩnh nói: “Là chú tôi nói, không liên quan đến chúng tôi…”
Tôi không để ý đến hai anh em họ nữa, mà nhìn sang Cung Thiệu Bình: “Yên tâm, ngày chết của ông không còn xa nữa đâu”.