Bị thương, người đàn ông cao lớn mặc đồ đen đó rêи lên một tiếng, bụm vết thương trêи đùi dựa vào tường, mồ hôi lạnh thi nhau rơi xuống, một người áo đen khác lập tức lùi lại, như đang trốn khỏi tầm ngắm súng.
Lúc này, gần mười tên lưu manh khác vẫn đang lưỡng lự, mặt mày ai nấy đều rối rắm. Dù nghe thấy tiếng của Cung Chính Văn, nhưng chúng vẫn đứng im tại chỗ, không dám làm bừa.
Suy cho cùng thì vết xe đổ đã bày ra ngay trước mắt, phía cảnh sát đã dùng tới súng, bọn họ chỉ có thể từ bỏ.
Nhưng một giây sau, hai mắt của Cung Chính Văn đã trở nên đỏ rực, hắn ta nghiến răng gầm lên: “Chúng mày xông lên! Giết nó! Ai giết được nó, tao thưởng hai triệu tệ, lập tức chuyển khoản ngay”.
Hai triệu tệ?
Cho dù trong thẻ ngân hàng của tôi cũng có vài triệu tệ tiền tiết kiệm, nhưng tôi vẫn thấy khá kinh ngạc. Cung Chính Văn không hổ danh là người của nhà họ Cung, để giết được tôi, hai triệu tệ mà hắn ta coi như giấy vụn.
Nếu đổi lại là tôi, khả năng cao tôi sẽ chọn làm liều. Dẫu sao có hai triệu tệ rồi, nửa đời sau có thế nào cũng không cần phải lo lắng nữa.
Đến tôi còn nghĩ như vậy, nói gì tới mấy tên côn đồ chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như thế. Ngay sau đó, tên nào tên nấy đều đỏ mắt, liều mạng xông về phía tôi, giương cao vũ khí trong tay, tôi chăm chú tìm chỗ sơ hở của bọn chúng.
Người đàn ông áo đen kia cũng bị kϊƈɦ động đôi chút, nắm chắc quân thích trong tay đâm về phía tôi.
Tôi thở dài một hơi, người chết vì tiền, chim chết vì mồi.
Trong phút chốc, bọn họ đã tiến tới gần chỗ tôi. Không còn thời gian suy nghĩ, tôi di chuyển sang bên cạnh theo trực giác, tránh được phần lớn đòn tấn công, đồng thời nhấc cây gậy trong tay lên khua loạn xạ về phía trước, dao bổ dưa trong tay hai tên côn đồ cũng bị tôi đánh văng ra, trêи mặt họ lộ ra vẻ đau đớn.
Mà tôi cũng chẳng dễ chịu gì. Lúc nãy, tôi cầm gậy khua loạn lên như vậy đã tiêu tốn quá nhiều sức lực, nên bây giờ sắp cầm không nổi gậy nữa.
Sau đó, người đàn ông cầm quân thích tấn công tới liên tục, tôi chỉ có thể né tránh. May mà chỉ còn lại gần chục tên lưu manh, một tên áo đen cũng đã ngã xuống, áp lực của tôi đã giảm đi không biết bao nhiêu lần so với lúc trước, nên tôi vẫn có thể đối phó được.
Bỗng nhiên, một tên lưu manh để lộ ra sơ hở trước mặt tôi, tôi ngắm chuẩn cơ hội để ra tay, bỗng nhiên một thanh âm hoảng loạn vang lên bên tai tôi.
“Phương Dương, cẩn thận!”
Lưng tôi truyền đến một cơn ớn lạnh xuyên qua tim, tôi vừa quay người lại, chỉ kịp thấy một cây gậy dài đập về phía đầu mình.
Là người đàn ông áo đen cầm gậy rút kia!
Gậy rút!
Đúng như tên gọi, loại gậy này rất chắc chắn, đặc tính quan trọng nhất là sự co duỗi. Nhưng người đàn ông mặc đồ đen chưa hề sử dụng đến nó lúc chúng tôi đánh nhau, điều này khiến tôi quên mất sự tồn tại của nó.
Điểm mấu chốt là người này vừa bị trúng đạn, đùi đã bị thương, chỉ có thể dựa vào tường để nghỉ ngơi. Tôi tưởng hắn đã mất sức chiến đấu, không ngờ trong lúc đánh nhau loạn xạ, tôi lại bị dồn tới góc tường.
Không cần nghĩ cũng biết, nếu tôi bị trúng một gậy này thì ngay sau đó, các đòn tấn công sẽ tới như vũ bão.
Tôi vô cùng hối hận, nhưng sắp không tránh kịp nữa, chẳng lẽ mình sẽ chết ở đây sao.
Pằng! Pằng!
Nhưng thoáng cái, lại có hai tiếng súng nổ vang. Người đàn ông cầm quân thích trước mặt tôi vẫn còn giữ nụ cười đắc ý trêи mặt, nhưng trêи cánh tay hắn ta đã chảy máu xối xả, sau đó hắn ta cong người ngã sang một bên với một tư thế kỳ dị.
Mồ hôi lạnh trêи người tôi vã ra như mưa, tôi quay người lại thì thấy trêи ngực người đàn ông mặc đồ đen cầm gậy rút kia có lỗ máu cực lớn, bây giờ, máu tươi đang chảy ra ngoài.
Những tên lưu manh khác cuối cùng cũng dừng bước, vội vàng nhìn xung quanh. Cung Chính Văn cũng sững người, còn tôi thì hoàn toàn thả lỏng, cố gắng dựa vào tường không cho mình ngã xuống.
“Phương Dương, ông đây không tin mạng mày lớn tới thế!”
Sắc mặt Cung Chính Văn thay đổi liên tục. Đột nhiên, hắn ta rút một thứ đen ngòm từ trong ngực áo ra. Tôi rất quen thuộc với món đồ này, cũng đã sử dụng rất nhiều lần ở Xiêng La.
Súng Glock!
Đúng lúc này, cửa nhà kho vang lên rầm một tiếng cực mạnh rồi mở toang, một luồng sáng chói mắt chiếu từ bên ngoài vào. Tôi cảm thấy chói mắt, trực giác trước sự nguy hiểm khiến tôi nhanh chóng nhắm mắt lại, sau đó nhích người sang một bên ngồi thụp xuống.
“Pằng!”
“Pằng!”
“Không được động đậy, cảnh sát đây!”
“Tất cả bỏ vũ khí xuống, tay giơ lên đầu, quỳ xuống!”
Hai tiếng súng liên tiếp vang lên, tôi thấy lông măng trêи người dựng hết lên, cảm thấy sự sống và cái chết chỉ cách nhau một sợi tơ mảnh. Song một giây sau, tôi phát hiện bản thân vẫn còn ý thức.
Tôi từ từ mở mắt ra, sau khi đã quen với luồng ánh sáng mạnh đột nhiên chiếu vào trong nhà kho, tôi thấy có vài người cảnh sát xông vào. Mấy tên côn đồ ở xung quanh đều ôm đầu ngồi xuống, người đàn ông cầm quân thích đó cũng đã đánh rơi con dao trong tay, mặt hướng vào tường ngồi xuống.
Còn vài người cảnh sát phía trong đang bao vây lấy Cung Chính Văn có vẻ mặt khổ sở. Lúc này, cánh tay hắn ta nhuốm đầy máu, cứng nhắc buông thõng, sắc mặt thì vô cùng hung dữ, hắn ta gào to về phía tôi: “Phương Dương, thằng chó nhà mày sao vẫn chưa chết, tao phải giết mày!”
Nhưng khẩu súng Glock kia đã bị cảnh sát đá sang một bên, bọc vào trong một chiếc túi ni lông.
Thấy Cung Chính Văn vẫn còn muốn động đậy, hai người cảnh sát khác vội vàng xông tới, mỗi người giữ một bên, cánh tay của Cung Chính Văn vừa bị thương, lập tức bị không chế nên hắn ta chỉ có thể gào thét.
Mà lúc này, bên ngoài nhà kho có một người cảnh sát vội vàng xông vào, vài người cảnh sát nhắm họng súng về phía ba tên đàn em đang trông chừng nhóm Chúc Mi, chúng im lặng giơ tay ôm đầu rồi ngồi xuống. Chung Chính Nam không biết lấy đâu ra sức mạnh, chợt đá mạnh vào bụng của một tên trong số đó. Tên đó muốn đứng dậy đánh trả, nhưng thấy mấy người cảnh sát xung quanh đang nhìn mình chằm chặp, gã lại hậm hực ngồi xuống.
Sau khi được cởi trói, Lưu Huệ lập tức bổ nhào vào lòng Chung chính Nam, khóc nấc lên. Chúc Mi cắn môi chạy về phía tôi, hỏi tôi có sao không, tại sao lại tới cứu cô ấy?
Tôi nhìn chăm chú vào mắt cô ấy, mặt Chúc Mi còn đỏ hơn lúc trước, tôi chợt nhớ ra Cung Chính Văn đã cho cô ấy uống thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ. Tôi an ủi cô ấy vài câu rồi gọi một cảnh sát tới, nhờ anh ta đưa Chúc Mi đi xử lý trước.
Cuối cùng, lúc nhìn thấy một người phụ nữ mạnh mẽ, hiên ngang xuất hiện ở cửa nhà kho, tôi giống như một quả bóng xì hơi, toàn thân vô lực, tôi không còn khống chế nổi cơ thể mình, ngồi thụp xuống đất, há miệng cố gắng hít thở từng hơi.
Tôi nhìn về phía sau, chỉ thấy trêи bức tường mình đứng dựa vào lúc nãy có một lỗ thủng lớn, hiển nhiên là do sức mạnh của khẩu súng Glock kia tạo ra.
Mà trực giác của tôi lại cứu tôi thêm một lần nữa.
Tề Vũ Manh đội chiếc mũ cảnh sát đi đến trước mặt tôi, quan tâm hỏi: “Phương Dương, anh có sao không?”
Tôi cười khổ, nói: “Cô nhìn tôi đi, có giống như không sao không?”
Tề Vũ Manh liếc nhìn: “Còn dùng đến cả súng cơ đấy. Đây là Yến Kinh. Thật không biết trước kia, tên nhãi nhà anh đã làm cái gì mà động tới cái đám độc ác này”.
Tôi nói: “Chị gái à, nếu như cô tới sớm một chút thì tên Cung Chính Văn kia đã không dùng tới súng rồi”.
Tề Vũ Manh trách lại tôi: “Chúng tôi đã bố trí là lúc đầu sẽ bảo vệ an toàn cho anh, thế nhưng mấy người cứ đánh nhau suốt, tay súng bắn tỉa của chúng tôi không dám nổ súng. Cuối cùng thấy anh gặp nguy hiểm, bấy giờ tôi mới tự ý ra tay, nếu không hôm nay mấy người có ra được khỏi đây không cũng rất khó nói”.