“Cậu có biết 20 triệu là bao nhiêu tiền không? Đừng nói là cậu, cho dù là mười người như cậu thì cũng không tới cái giá đó”.
Nhìn thấy dáng vẻ chó cùng rứt giậu của Cung Chính Vinh, tôi bật cười: “Cái mạng hèn này của tôi đương nhiên là không tới, nhưng mười năm tù tội của thằng em bất tài Cung Chính Văn của anh có đáng giá 20 triệu tệ không? Tôi cũng không rõ lắm. Dù sao cũng còn vài ngày nữa Cung Chính Văn mới vào tù, anh có thời gian để từ từ cân nhắc lại đấy”.
“Diệp Phàm, xin lỗi, e rằng đời này em không thể gả cho anh rồi.” Lý Linh Lung nói.
“Em nói vớ vẩn cái gì đấy? Mau nói cho anh biết vị trí của em, anh sắp lập tức sắp xếp người đến chi viện cho em.” Diệp Phàm gân cổ lên gào thét.
Anh rất lo lắng cho sự an nguy của Lý Linh Lung.
Phải biết là, mối quan hệ giữa anh và Lý Linh Lung rất đặc biệt, hai người giống như người thân trong gia đình vậy.
“Không cần tốn công vô ích đâu, em là loại người cam chịu số phận sao? Hơn nữa, em cũng không nói lần này em sẽ chết!” Lý Linh Lung nói: “Nếu anh sắp xếp người đến giúp em, đối phương sẽ lần theo giấu vết tìm được anh.”
“Em không muốn anh gặp nguy hiểm.”
“Đúng rồi, anh nhất định phải cẩn thận một người, biệt hiệu của hắn là Thú Nô, hắn đã đến Hoa Hạ rồi, theo tình báo mà em có, rất có khả năng hắn có liên quan đến chuyện đó.”
Nói xong, không đợi Diệp Phàm nói, Lý Linh Lung liền dập máy luôn.
Diệp Phàm vội gọi lại lần nữa, nhưng điện thoại đã tắt máy.
Không một chút do dự, Diệp Phàm lập tức gọi điện thoại cho thuộc hạ ở nước ngoài, yêu cầu họ tìm Lý Linh Lung bằng mọi giá.
Ba ngày nhanh chóng trôi qua, nhưng tin tức nước ngoài truyền đến vẫn không tìm được tung tích của Lý Linh Lung.
Lý Linh Lung giống như bốc hơi vậy.
Thậm chí Ma Đảng cũng hoàn toàn mất tung tích ở nước ngoài, dường như đã bị một thế lực thần bí nào đó trừ khử.
Điều này khiến Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc.
Lúc đầu anh càn quét thế lực của thế giới ngầm phương Tây, Ma Đảng là một trong những kẻ thù lớn của anh, cho dù là anh cũng không thể trừ khử tận gốc Ma Đảng khỏi thế lực của thế giới ngầm phương Tây, huống hồ là im hơi lặng tiếng, không tạo ra bất cứ động tĩnh gì như thế này.
Từ đó có thể thấy, thế lực lần này Lý Linh Lung động đến thực sự rất khủng.
Mặc dù không thể chắc chắn sự an nguy của Lý Linh Lung, điều này khiến Diệp Phàm vô cùng sốt ruột, nhưng anh không thể làm gì, chỉ còn cách chấp nhận hiện thực này.
Anh là người nội tâm vô cùng mạnh mẽ, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, không tập trung lo lắng cho an nguy của Lý Linh Lung nữa, anh biết rõ sự tài tình và thủ đoạn của cô, cho dù khó lường trước được.
Nhưng anh vẫn có lòng tin, Lý Linh Lung nhất định có thể sống sót.
Có quyết định như thế, Diệp Phàm mới tập trung vào kho báu trong Tam Bảo Tiên Hạ.
Theo tấm bản đồ tìm được trong Tam Bảo Tiên Hạ, kho báu nằm trêи đỉnh núi Hành Sơn ở Tương Nam.
Hành Sơn là một trong năm ngọn núi cao ở Hoa Hạ, bởi vì nó nằm ở cạnh sao chẩn, một chòm sao trong Nhị thập bát tú, ‘Biến ứng cơ hành’, ‘Thuyên đức quân vật’, giống như hành khí, có thể xưng trời đất, do đó có tên là Hành Sơn.
Theo nội dung của tấm bản đồ, kho báu trong Tiên Bảo Hoa Hạ ba trăm mới hiện thế một lần.
Mỗi lần kho báu hiện thế, trêи đỉnh Chúc Dung Phong, đỉnh chính của Hành Sơn sẽ xuất hiện ảo ảnh cùng ánh mây bảy sắc.
Lúc hiện tượng kỳ lạ xuất hiện, có thể nhìn thấy lối vào trong kho báu của Tam Bảo Tiên Hạ, sau khi vào trong chỉ có thể dựa vào chỉ dẫn của tấm bản đồ để vào trong điện chính của kho báu.
Tất cả kho báu đều nằm trong điện chính.
Mặc dù bên trêи tấm bản đồ có đường đi, thậm chí còn hiện ra rất nhiều cơ quan.
Nhưng không hề chỉ rõ vị trí cụ thể của các cơ quan cùng với loại cơ quan, chính vì thế, Diệp Phàm mới nghĩ cách công khai tấm bản đồ kho báu, thu hút nhiều người đến tranh giành kho báu trong Tam Bảo Tiên Hạ trước.
Với sự xung phong dẫn đầu của đám người này có thể dò ra rất nhiều cơ quan trêи đường đi, điều này giúp giảm thiểu đáng kể sự hy sinh về mạng người cho Diệp Phàm.
Ngoài ra, Diệp Phàm cũng muốn lợi dụng tấm bản đồ kho báu này để dẫn dụ một vài nhân vật lớn trong giới tu hành ở Tương Nam lộ diện.
Anh muốn dùng giới tu hành Tương Nam làm ván cầu để thâm nhập vào trong giới tu hành ở Hoa Hạ.
Chính vì thế, anh càng phải tìm hiểu rõ các nhân vật lợi hại và thế lực trong giới tu hành ở Tương Nam, như thế mới có thể giúp anh không gặp phải rủi ro bất trắc ở Tương Nam.
Diệp Phàm dồn hết tâm trí vào việc tranh giành kho báu ở Tam Bảo Tiên Hạ, có như thế thì anh mới không suy nghĩ đến chuyện của Lý Linh Lung.
Mà mấy ngày nay, càng ngày càng nhiều người đến Tương Nam, tất cả đều vì kho báu trong Tam Bảo Tiên Hạ.
Chuyện có kho báu trong Tam Bảo Tiên Hạ đã lưu truyền rất nhiều năm, vì vậy nhiều người không thể nào quên được kho báu ở Tam Bảo Tiên Hạ.
Thực ra, trước Diệp Phàm, đã có rất nhiều người từng thu thập Tam Bảo Tiên Hạ, nhưng dù nghiên cứu thế nào họ cũng không thể tìm ra được tấm bản đồ trong đó.
Đây cũng là lý do tại sao, Tam Bảo Tiên Hạ lại lần lượt được chuyển đến chợ đấu giá.
Không thể tìm được tấm bản đồ kho báu trong Tam Bảo Tiên Hạ, vậy thì Tam Bảo Tiên Hạ đó cũng không có bất cứ giá trị gì cả.
Căn biệt thự tráng lệ xây dựng sát núi cạnh sông ở khu vực ngoại ô Tinh Thành,
Tần Hiên Long đang nghiên cứu một cuốn sách cổ trong đại sảnh.
Mấy ngày nay, anh ta đều nghiên cứu cuốn sách cổ này, cũng thu thập được không ít, sức mạnh đã tăng lên một bậc.
Anh ta cũng quan tâm đến kho báu Tam Bảo Tiên Hạ, thậm chí còn chuẩn bị xong mọi thứ để tham gia cuộc tranh giành.
Đương nhiên, anh ta không từ bỏ việc đối phó với Diệp Phàm.
Mấy ngày nay anh đều điều tra thông tin liên quan đến Tiêu Lang, anh đã to mồm trước mặt Diệp Phàm rằng sẽ khiến giới tu hành Tương Nam trừ khử Tiêu lang, anh ta đương nhiên phải làm được.
“Tần thiếu gia!”
Lúc này một thanh niên bước vào đại sảnh, khách khí nói với Tần Hiên Long.
Việc nghiên cứu sách cổ bị gián đoạn, Tần Hiên Long có chút bực mình, chau mày lại, sát ý lóe lên trong sâu thẳm đôi mắt, khiến thanh nhiên đó sợ hãi lập tức quỳ xuống.
Có điều, Tần Hiên Long do dự một lúc, cuối cùng vẫn thu lại sát ý tỏa ra từ trêи người, bình thản hỏi thanh niên đó: “Có chuyện gì?”
“Tần……Tần thiếu gia, Tiêu……Tiêu Lang phái người đưa một món quà đến.” Thanh niên bị sát khí tỏa ra trêи người Tần Hiên Long dọa cho khϊế͙p͙ sợ thế nên nói lắp ba lắp bắp.
“Tiêu Lang?” Anh ta tặng quà gì?” Tần Hiên Long hơi sững sờ, chau mày lại.
Anh ta còn chưa đi tìm Tiêu Lang, kết quả cậu ta đã chủ động tặng quà cho anh ta.
Điều này làm anh ta rất ngạc nhiên!
Đồng thời cũng hơi tò mò!
“Đang……đang đặt ở trước cổng biệt thự……” Thanh niên run rẩy nói.
“Hả?” Tần Hiên Long do dự một lát, bỏ cuốn sách cổ trong tay xuống, đứng dậy khỏi ghế bước đi chậm rãi ra ngoài biệt thự.
Lúc Tần Hiên Long ra ngoài biệt thự, liền nhìn thấy trước cổng đặt một chiếc đồng hồ lớn bằng đồng thau.
“Tặng đồng hồ cho tôi? Haha……”
Nhìn thấy chiếc đồng hồ lớn bằng đồng thau, Tần Hiên Long sững sờ rồi lập tức ngửa mặt lên trời cười lớn.
Sau đó chỉ nhìn thấy tay trái anh ta biến thành hình kiếm, chém nhẹ một nhát vào hư không, luồng kiếm khí bộc phát ra ngoài, lập tức chém đứt đôi chiếc đồng hồ bằng đồng thau.
“Anh đi tìm Tiêu Lang, chuyển lời đến anh ta giúp tôi!” Tần Hiên Long nói với thanh niên ở bên cạnh: “Anh nói với anh ta, trong vòng ba tháng tôi sẽ ném xác anh ta xuống hoàng tuyền.”