Mẹ Cung Chính Vinh nói chuyện với giọng điệu chắc chắn không được từ chối, nhưng tôi không gọi cuộc điện thoại này với thành ý gì cả, bèn nói:
“Ha ha, không quen La Nhất Chính à? Ở cả cái đất Thịnh Hải này, ngoài nhà họ Cung các người ra, còn ai có thù hằn với Phương Dương tôi nữa? Chẳng phải lúc nào các người cũng coi tôi là cái đinh trong mắt, muốn nhổ đi càng nhanh càng tốt à?”
Ngừng một lát, tôi lại nói: “Tôi cũng nói cho các người biết, nếu nhắc đến thành ý, một khi tôi không có tin tức gì của La Nhất Chính thì Cung Chính Văn đừng hòng được thả ra. À, phải nói là trong ba ngày nữa, nếu tôi không nhận được tin gì của La Nhất Chính, Cung Chính Văn cứ chuẩn bị ngâm dấm trong tù mười năm đi! Tôi nhắc bà thêm một lần nữa, lần này, Cung Chính Văn đã mắc tội lớn, dù chỉ bị phán mười năm tù, nhưng người nhà của Chúc Mi cũng sẽ không để hắn ta được sống yên ổn trong tù đâu”.
Tôi mượn uy của người nhà Chúc Mi, nên giọng nói cũng cứng rắn hơn hẳn.
Mẹ Cung Chính Vinh tức giận quát: “Phương Dương, cậu lôi một người tên La Nhất Chính linh tinh ra để mua vui thì không sao, còn dám uy hϊế͙p͙ tôi? Được, Phương Dương, tôi đây sẽ cho cậu biết thế nào là hối hận!”
Dứt lời là bà ta định cúp máy, tôi vội vàng nói: “Khoan đã!”
Quả nhiên, tôi vừa lên tiếng, mẹ Cung Chính Vinh vẫn tập trung tiếp tục lắng nghe, tôi nói: “Tóm lại, tôi cho bà một cơ hội cuối cùng. Nội trong ba ngày phải thả La Nhất Chính ra, sau đó chuyển cho tôi 5 triệu, rồi tôi sẽ đi tìm Chúc Mi. Còn không thì hai mẹ con bà cứ chờ mười năm nữa mà đoàn tụ!”
Không đợi bà ta nổi điên quát tháo, tôi đã cúp máy. Sự nghi hoặc trong đầu tôi càng lớn hơn, không chỉ có Cung Chính Vinh, đến mẹ của hắn hình như cũng không biết chuyện của La Nhất Chính, vậy rốt cuộc là ai đã bắt cóc cậu ta?
Điều quan trọng hơn nữa là người đó còn chỉ đích danh tôi phải đến Thịnh Hải cứu cậu ta. Bây giờ, tôi đã đến rồi, nhưng chẳng có manh mối gì cả, tất cả như quay lại tình trạng hỗn loạn ban đầu. Thậm chí qua cuộc gọi ban nãy, có lẽ chẳng mấy nữa, mẹ của Cung Chính Vinh sẽ ra tay với người bên cạnh tôi.
Chắc chắn nhà họ sẽ không dám động đến Bạch Vi và Chúc Mi, Đồng An Chi thì càng khỏi phải bàn, La Nhất Chính bây giờ chưa biết sống chết thế nào. Những người còn lại mà họ có thể dùng để uy hϊế͙p͙ tôi cũng chỉ có bố mẹ và hai thằng bạn nối khố của tôi thôi.
Tôi gọi về cho bố mẹ, nói tôi nghe nói dạo này ở quê có người cướp bóc, dặn họ phải cẩn thận một chút. Nói xong, tôi vẫn thấy chưa yên tâm, còn dặn một người bạn học làm ở đồn cảnh sát tại quê thường xuyên đến để ý bố mẹ mình.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn chưa thấy ổn, nên lại gọi cho Từ Triết và Đàm Hữu Ngân. Đương nhiên tôi không thể nói cho họ biết là mình chọc vào một thế lực nào đó, nên thế lực đó có khả năng sẽ ra tay với họ, mà tôi chỉ bảo họ hãy cẩn thận.
Dù hai người họ thấy nghi hoặc, nhưng cũng không nói gì. Với họ mà nói, họ luôn tin tôi một cách vô điều kiện.
Thậm chí tôi có thể tự tin nói rằng nếu mình giới thiệu cho hai người họ hình thức bán hàng đa cấp nổi nhất bây giờ, chắc chắn họ sẽ không hề nghi ngờ, và ngay ngày hôm sau sẽ có mặt đầy đủ.
“Phương Dương, anh nghe ngóng được tin gì chưa?”
Thấy tôi liên tiếp gọi mấy cú điện thoại, chắc Tề Vũ Manh cũng bị tôi làm cho hoa mắt chóng mặt. Cô ấy đi đến chỗ máy lọc nước, rót hai cốc nước, rồi đưa một chiếc cốc cho tôi, hỏi.
Tôi lắc đầu: “Chẳng có gì cả”.
Tề Vũ Manh có vẻ hoài nghi: “Thật á? Không nghe ngóng được gì, mà sao tự nhiên anh lại gọi điện đi khắp nơi như biến thành người khác thế?”
Tôi bất đắc dĩ đáp: “Không có gì thật mà, chuyện này không thể khó giải quyết như vậy được. Bây giờ, tôi chỉ có một suy đoán, mà không biết suy đoán này có thể thành lập được hay không”.
Nghĩ đến đây, trong đầu tôi chợt nảy ra một ý, có khi nào là nhà họ Bạch làm chuyện này không?
Nhưng nhà họ Bạch vốn không cần thiết phải đối phó tôi, mà hình như càng không cần thiết phải đối phó với nhà họ Cung thì phải? Tội gì họ phải dùng cách này để cả hai cùng bị thiệt hại, hơn nữa cách này cũng chỉ có tác dụng thúc đẩy.
Đối với nhà họ Bạch tự cao tự đại mà nói, dù là tôi hay nhà họ Cung ngông nghênh, cũng chỉ đều là con kiến hôi mà thôi.
Tôi lắc đầu, quẳng cái suy nghĩ này ra khỏi đầu.
“Suy đoán gì cơ? Anh nói tôi nghe xem nào”.
Thấy tôi nói vậy, Tề Vũ Manh lập tức lên dây cót tinh thần.
“Chuyện La Nhất Chính bị bắt cóc không phải do người nhà họ Cung làm, mà là người khác. Nhưng tôi nghĩ mãi không ra, kẻ đứng sau vụ này là ai?”
Tôi cảm thấy bất lực, bây giờ chẳng có một chút manh mối nào. Nếu vẫn không tìm được La Nhất Chính, không chỉ tôi, có lẽ Tiểu Nguyệt cũng tuyệt vọng.
“Tại sao lại không phải do người nhà họ Cung làm?”
Tề Vũ Manh biết mối thù giữa tôi và nhà họ Cung, nhưng bây giờ, tôi lại nói chuyện này không phải do nhà họ làm, có lẽ cô ấy cũng bắt đầu hoài nghi chính mình rồi.
Tôi thở dài một hơi: “Nếu là nhà họ Cung làm, mục đích rất đơn giản, đó chính là dùng La Nhất Chính để buộc tôi phải đi thuyết phục Chúc Mi, để Cung Chính Văn được giảm tội, nếu không thì chẳng có ý nghĩa gì cả”.
“Nhưng điều khiến tôi đau đầu cũng nằm ở đây”.
Tôi vỗ đầu mình, mong mình sẽ tỉnh táo hơn một chút, tôi nghĩ tới điều mình đã bỏ qua lúc trước: “Từ phương pháp loại trừ có thể thấy, chỉ có nhà họ Cung mới có động cơ bắt cóc La Nhất Chính, nhưng cũng dựa vào cách loại trừ này, nhà họ lại là đối tượng không thể làm chuyện này nhất”.
Cảm thấy sự việc rơi vào bế tắc, Tề Vũ Manh cũng đã hiểu ý tôi. Cô ấy cau mày, như cũng đang suy nghĩ đến khả năng của sự việc.
Nhưng chẳng bao lâu sau, điện thoại tôi đổ chuông, là Cung Chính Vinh gọi tới. Tôi ấn nghe, ngay lập tức chỉ thấy Cung Chính Vinh gào lên ở đầu bên kia: “Mẹ thằng chó này, mày đã nói gì với mẹ tao?”
“Nói gì là nói gì? Tôi bảo bà ta một là thả La Nhất Chính ra và chuyển cho tôi 5 triệu, hai là hai em nhà anh chờ mười năm nữa mà đoàn tụ với nhau”.
Tôi không để ý tới giọng điệu quát tháo của Cung Chính Vinh, thờ ơ đáp.
Cung Chính Vinh bị tôi nói cho nghẹn họng: “La Nhất Chính rốt cuộc là ai?”
Tôi cười he he: “La Nhất Chính là ai thì trong lòng anh biết rồi còn hỏi? Còn cần tôi giải thích nữa à? Nếu không muốn nói chuyện một cách thành ý thì biến đi”.
“Mẹ kiếp!”
Ngay sau đó, đầu bên kia vang lên một tiếng bụp, sau đó là một tràng tiếng tút tút.
Cung Chính Vinh bị tôi chọc tức nên đã đập máy, nhưng lúc này, trong lòng tôi càng thấy phiền muộn hơn. Tất cả mọi chuyện đều đang phát triển theo một chiều hướng không thể biết trước, còn tôi thì chẳng thể ngăn cản được.
Tôi bảo Tề Vũ Manh xóa đoạn ghi âm vừa rồi đi, nếu nhà họ Cung đã không thừa nhận thì đoạn ghi âm đó cũng chẳng có tác dụng gì.
Tề Vũ Manh trầm tư, định đi ra ngoài, cô ấy cũng nhận được một cuộc gọi, là đồn công an ở Thịnh Hải gọi tới, nói có người báo cảnh sát là sáng nay bị ba người bắt nhốt vào một khách sạn, rồi bị đánh ngất.
Đồn công an hỏi Tề Vũ Manh có biết chuyện này không, đương nhiên là cô ấy biết, không chỉ biết, hơn nữa tên đầu sỏ còn đang đứng ngay trước mặt cô ấy.
Nhưng chắc chắn không thể nói những điều này ra được.
Tề Vũ Manh dứt khoát nói không biết, phía bên kia cũng rất hiểu chuyện nói làm phiền rồi. Tôi không khỏi cảm thán, Tề Vũ Manh đúng là có một ông bố cực phẩm, rõ ràng người vẫn đang ở Yến Kinh, nhưng mức ảnh hưởng vẫn có thể bắn tới tận Thịnh Hải.
Tề Vũ Manh nói: “Phương Dương, tôi về phòng trước đây. Lát mà có manh mối gì, tôi sẽ nói với anh”.
Thấy bóng lưng cô ấy rời đi, tôi đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.