Chúng tôi rời khỏi khách sạn, rồi đi thẳng một mạch đến gần tổng cục ông an thành phố. Chỗ này không quá gần hộp đêm mà La Nhất Chính làm việc, nên chúng tôi phải ngồi taxi mất hơn nửa tiếng đồng hồ. Nhưng chúng tôi ở lại đây sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Có lẽ vì tổng cục công an cách khách sạn cũ của chúng tôi khá xa, nên lúc chúng tôi đến nơi, đường phố văng tanh. Nhân viên phục vụ ở trước quầy cũng mệt mỏi buồn ngủ, đang nằm bò ra bàn xem điện thoại.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Dật thức dậy với tinh thần sảng kɧօáϊ. Khi cậu nhìn thấy chai sâm panh rỗng mà Tưởng Dao để lại trong phòng thì trong lòng thấy vô cùng mãn nguyện. Đây là của Tưởng Dao…Lâm Dật nhớ lại dư vị và cảm nhận lúc đó. Lúc cậu đẩy cửa ra thì nhìn thấy Tưởng Dao cũng ở phía đối diện đi ra khỏi cửa. Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tưởng Dao tò mò nhìn Lâm Dật, hỏi: “Cậu dậy sớm thế, không buồn ngủ sao?”
“Cũng bình thường, tôi thấy tinh thần rất thoải mái”. Lâm Dật cử động xương khớp rồi nói với sắc mặt hài lòng.
Hai người rời khỏi cabin rồi đi về phía boong tàu. Lúc này mới là bảy giờ sáng. Ánh bình minh vẫn chưa hoàn toàn rõ nét. Hai người họ đón ánh bình minh của ngày mới, du thuyền bắt đầu chuyển động, chầm chậm đi từ biển về phía bờ.
Hai người đứng dựa vào lan can đầu thuyền vừa ngắm ánh bình minh vừa cảm nhận gió biển thổi đến.
“Bình thường cậu đều nhanh như vậy sao?”, Tưởng Dao quay đầu lại, dùng tay vuốt mái tóc bị gió biển thổi bay rối bời, ánh mắt đẹp nhìn Lâm Dật, hỏi.
“Cái gì cơ?”, Lâm Dật ngây người ra hỏi.
“Là mỗi lần cậu đều tự xử nhanh vậy sao?”
“Chưa đến hai phút”.
“Tôi vẫn chưa nhìn rõ mà nó đã kết thúc rồi”.
“Hay nói cách khác là đàn ông các cậu đều như vậy sao?” Mặc dù Tưởng Dao giống chị mình nhưng cô ấy vẫn chưa có bạn trai. Tối qua là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy. Mặc dù chỉ là dùng tay nhưng mấy câu hỏi này đã khiến cô ấy suy nghĩ suốt buổi tối.
………………………
Lâm Dật nhìn cô gái cực phẩm trước mặt mình, thật sự không biết nên trả lời câu này thế nào. Hai phút hoàn toàn không phải là trình độ thông thường của cậu nhưng đối phương là Tưởng Dao…Là người mà cậu nhìn một cái là có thể chảy máu mũi. Cô ấy đích thân ra tay thì ai có thể đỡ được.
“Thời gian không thể lâu hơn một chút sao?”
“Tôi luôn cảm thấy thời gian của cậu không giống với những gì bọn con gái nói”.
“Có phải là ngắn quá không, cần đi gặp bác sĩ không?”, Tưởng Dao ánh mắt đẹp lấp lánh, nghiêm túc hỏi.
“Tôi…”, Lâm Dật đang định giải thích, thật ra không phải là vấn đề của tôi mà là vấn đề của cô. Lâm Dật vốn nghĩ mình không kiên trì được hai giây cơ nhưng có thể phá lệ kiên trì được hai phút vẫn là cậu cắn răng chịu đựng cố gắng không đi gặp cô ấy nên mới làm được như thế. Nhưng đột nhiên nghe thấy phía sau truyền lại tiếng cười của Lưu Nhân Nhân.
“Cái gì mà hai phút? Lâm Dật có phải là cậu không? Tối qua hai người đã làm gì vậy, chỉ phát huy được hai phút khiến Tưởng đại mỹ nhân không hài lòng rồi”. Lưu Nhân Nhân cười đứng giữa hai người nói.
“Không có gì đâu, đồng hồ của tôi có vấn đề nên tìm Lâm Dật đối chiếu giờ ý mà”. Tưởng Dao thản nhiên nói.
“Vậy sao? Đồng hồ có vấn đề mà phải đi khám bác sĩ sao? Vậy đồng hồ của tôi cũng có vấn đề, Lâm Dật à, tối nay cậu đến phòng tôi giúp tôi đối chiếu giờ chút”. Ban đầu, cuộc đối thoại của hai người, Lưu Nhân Nhân đều nghe không sót một chữ. Đồng thời tối qua Tưởng Dao đến phòng của Lâm Dật, cô ta cũng nghe thấy tiếng động rồi. Vì vậy khi biết được Lâm Dật chỉ kiên trì được hai phút thì cô ta vỗ vai Lâm Dật, nghiêm túc nói: “Đừng lo lắng, có thể kiên trì được hai phút với Tưởng Dao đã là rất giỏi rồi”.
Lâm Dật biết là Lưu Nhân Nhân hiểu lầm rồi, cậu đang định lên tiếng giải thích thì nghe thấy Tưởng Dao thản nhiên nói: “Thuyền sắp cập bờ rồi, đi thôi”. Sau khi Tưởng Dao đi thì Lưu Nhân Nhân cười kiểu kỳ quái nhìn Lâm Dật một cái rồi cũng vội vàng đi theo.
Ba người dừng thuyền rồi lên bờ. Họ ăn cơm sáng xong rồi ngồi xe đi về phía sân bay. Hôm nay là ngày cuối cùng của đợt nghỉ dưỡng, Tưởng Dao còn phải làm việc nên phải quay về Nam Đô trước sáng sớm mai. Mặc dù Lâm Dật vẫn có thể ở thêm một ngày nhưng Tưởng Dao đi rồi nên cậu không muốn ở lại đây với Lưu Nhân Nhân. Vì thế ba người chụp bức ảnh chung rồi quyết định cùng về Nam Đô.
……………………
Nghỉ dưỡng trở về, sau khi ra khỏi sân bay thì Lưu Nhân Nhân lái xe về nhà. Còn Lâm Dật và Tưởng Dao được đội xe đến trước đó đưa về thung lũng Phỉ Thúy. Lúc ở trêи xe, Lâm Dật có thể cảm nhận rõ, tâm trạng Tưởng Dao không được ổn lắm.
“Tập đoàn xảy ra chuyện gì sao?”
“Hay cô tức giận vì chuyện tối qua?”, Lâm Dật hỏi với ý thăm dò. Chuyện xảy ra tối qua, Lâm Dật càng nghĩ càng thấy không chân thật lắm. Tưởng Dao là cô gái cực phẩm như vậy thì sao có thể giúp mình làm chuyện đó chứ. Đặc biệt là sau khi quay về, Tưởng Dao lại khôi phục lại vẻ lạnh lùng kiêu hãnh và ít nói.
Cô mặc đồ công sở OL màu đen, váy ôm sát ʍôиɠ, tất da chân màu đen…Khí chất thanh tao lạnh lùng khiến Lâm Dật ngồi bên cạnh mà vô hình cảm nhận được khoảng cách.
“Cậu thật sự không định đi bệnh viện xem sao à?”, Tưởng Dao quay đầu lại nhau mày hỏi.
…………………..
“Tôi không cần đâu, cảm ơn”, Lâm Dật ủy khuất nói.
“Vậy thì được rồi”, sắc mặt của Tưởng Dao có chút thất vọng. Lúc ở Luân Đôn cô nghe nói, thời gian và chất lượng của bạn trai là rất quan trọng. Điều này ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống tình cảm sau này của hai người.
Chỉ có điều…Hai phút thì ngắn quá chăng? Bạn trai của những người khác hình như đều không dưới hai mươi phút. Tưởng Dao nhau mày nhìn Lâm Dật, cuối cùng thở dài. Có lẽ, cậu ấy vẫn là đứa trẻ chăng?
Hai người trầm ngâm đến tận lúc xuống xe, ai về nhà người nấy. Lâm Dật ngồi trêи ghế sofa nghĩ một tiếng hơn, cảm thấy chuyện này nhất định phải giải thích rõ với Tưởng Dao. Nếu không thì sau này không còn mặt mũi xuất hiện trước mặt cô nữa.
Lâm Dật rời khỏi nhà, vừa đi vừa nghĩ cách nói. Nhưng khi sắp đến cổng biệt thự nhà Tưởng Dao thì bị hàng xe Maserati màu trắng chắn đường. Năm chiếc xe đang nằm đối diện với Lâm Dật, còn chỗ đậu xe đối diện với cửa lớn.
Năm sáu người đàn ông mặc đồ âu đứng bên cạnh xe. Người đứng đầu có dáng vẻ khá lịch lãm, mặc sơ mi trắng, cắt đầu đinh đi về phía Tưởng Dao đang đứng ở cửa lớn.
“Tưởng Dao! Em về rồi à, nghe nói em không nói gì mà đi Hải Nam nghỉ dưỡng, khiến anh lo quá, chỉ sợ em xảy ra chuyện gì ở đó. Giờ nhìn thấy em bình an trở về rồi, anh cũng yên tâm rồi”. Người đàn ông đó với sắc mặt nghiêm túc nhìn Tưởng Dao nhưng ánh mắt có chút rực lửa nhìn thân hình mềm mại hoàn hảo của Tưởng Dao.
Người theo đuổi Tưởng Dao ư? Lâm Dật nhau mày. Cậu biết là với điều kiện của Tưởng Dao thì không thiếu những người theo đuổi cô. Chỉ có điều mặc dù người đàn ông này là lần đầu cậu gặp nhưng giọng nói khá quen, hình như là không lâu trước đây đã nghe thấy rồi.
“Tôi chỉ đi Hải Nam thôi thì có nguy hiểm gì chứ. Hơn nữa có liên quan gì đến anh không?” Tưởng Dao mặc đồng phục với tất da chân, nhau mày nhìn người đàn ông trước mặt.
“Sao lại không liên quan chứ? Anh là chồng tương lai của em mà, còn em là vợ sắp cưới của anh. Vì thế mà em đi đâu thì cũng nên nói trước với anh một tiếng chứ? Hơn nữa em còn đi cùng một người con trai nữa. Là người sắp có chồng, như vậy có phải hơi quá đáng không?”, người đàn ông nói xong lộ vẻ mặt không vui.
Vợ sắp cưới? Chồng…? Lâm Dật nhìn đội siêu xe trước mặt và nghe ngữ khí nói chuyện của người đàn ông kia thì cậu nhớ ra, đây dường như là người mà cậu từng gặp và nghe thấy ở đâu đó. Chính là nửa tháng trước, tối hôm đó gã uống say rồi gây rối đập xe ở trước cổng nhà Tưởng Dao, còn ép cô ấy đến núi Phong Diệp đua xe nữa. Gã chính là người tự xưng là chồng sắp cưới của Tưởng Dao. Gã đeo khuyên tai ở tai trái, trêи mặt với biểu cảm ngông cuồng vô cùng. Gã đem đến cho Lâm Dật cảm giác, không phải gã quan tâm Tưởng Dao mà là đến hỏi tội.
“Nói xong chưa?”, Tưởng Dao hỏi.
“À, anh nói xong rồi, em không định cho anh câu giải thích sao?”, người đàn ông hỏi.
“Còn nhớ hôm đó trước khi đua xe chúng ta đã cam kết thế nào không? Anh thắng thì tôi thuộc về anh, còn nếu anh thua thì hôn ước coi như hủy bỏ, từ nay không được quấy rầy tôi nữa. Có mấy ngày mà anh đã quên rồi sao?” Mặc dù hôm đó ở núi Phong Diệp là Lưu Nhân Nhân giúp cô ấy đua xe thắng nhưng đối phương không biết, như vậy thì vẫn coi như Tưởng Dao thắng trận đó.
“Ha ha, tất nhiên là anh nhớ, chỉ có điều, trận đua đó là hiệp ước giữa chúng ta thôi. Nhưng em nghĩ, bố mẹ em sẽ chủ động hủy hôn ước với nhà anh sao? Đây là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi, em đừng giãy ra nữa”.
“Hơn nữa, hôm nay anh đến đây cho em một bất ngờ”. Nói xong, Dịch Liễu làm một ký hiệu tay, mấy tài xế xe Maserati vội chạy đến phía sau xe rồi mở ra. Năm thùng hoa hồng xuất hiện trước mặt Tưởng Dao.