Lọc Truyện

BOSS NỮ HOÀN MỸ

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Gộp cả anh em đứng canh gác bên ngoài là Trịnh Cường có tổng cộng là mười bốn gã đàn em, chia làm bảy nhóm. Tôi và Triệu Thư Hằng một nhóm, còn hắn thì nhất quyết đòi một mình một nhóm. Hắn vừa nói vậy, đám đàn em lập tức không đồng ý, nhao lên khuyên nhủ nói để họ lập nhóm một người cho.

Có lẽ những tên này vốn không biết rõ tính nghiêm trọng của vấn đề, nhưng khi tôi và Trịnh Cường thay phiên nhau giải thích, cuối cùng họ đã hiểu, lần hành động này có lẽ sẽ có người chết.

Nhưng họ vẫn có dũng khí như vậy, đây cũng là điểm khiến tôi khâm phục Trịnh Cường. Hắn là thủ lĩnh của giới xã hội đen, nhưng lại có khả năng tập trung và hô hào anh em như vậy, đúng là khiến tôi thấy khó tin.

Tôi từng tưởng rằng đàn em trong giới xã hội đen luôn ấp ủ mong muốn trừ khử đại cả của mình, để ngồi vào vị trí đó.

Trịnh Cường không nhiều lời, bất kể người khác có nói gì, hắn vẫn kiên quyết lập nhóm đơn. Trong tình huống bất đắc dĩ, thời gian thì gấp rút, chúng tôi đành phải đồng ý.

Nhưng sau khi chia nhóm xong, không biết Trịnh Cường lấy đâu ra một cái dùi cui điện, cười he he nói: “Đây là cái dùi cui điện mà tôi cố tình bảo bọn đàn em mang từ trong nội thành ra cho. Có cái này rồi thì dù tôi có đi một mình, cũng an toàn hơn mọi người nhiều”.

Tôi lại nhìn vào tấm bản đồ, phân tích các vị trí mà có khả năng La Nhất Chính đang bị giam giữ ở đó. Tôi khoanh vài vị trí có khả năng cao nhất lại, sau đó phân công cho các nhóm có khả năng đánh đấm khá khẩm nhất.

Thời gian chia việc mất mười phút, chúng tôi đã tản ra tứ phía.

Trong đêm tối, chúng tôi không tìm được vị trí cụ thể, nhưng đại khái cũng có thể tìn rõ phương hướng. Vì thế, tôi và Triệu Thư Hằng lần mò đi tới hai ruộng rau mà chúng tôi được phân công trong đêm tối đen như mực.

Dù là ngoại ô, nhưng vì nơi đây vốn vẫn gần Thịnh Hải, nên cũng không có rừng cây quá rộng lớn, đường cũng khá dễ đi. Nhưng vì sắp đến giữa hè, nên có rất nhiều muỗi, tiếng muỗi vo ve làm người ta nhức đầu.

Bẹp!

Triệu Thư Hằng lại tự đập vào mặt mình thêm một phát, sau đó ném một con muỗi chết đi, nhỏ giọng nói: “Phương Dương, anh nói xem rốt cuộc chú Đồng nghĩ gì nhỉ?”

Thấy anh ta đứng lại, tôi cũng dừng bước: “Cái gì mà nghĩ gì?”

“Anh nói xem, tôi đường đường là phó tổng giám đốc của bất động sản An Sơn, chú Đồng không cho tôi ở Yến Kinh, lại bắt tôi đi theo anh đến cái đất Thịnh Hải tồi tàn này. Vốn tôi còn nghĩ đến đây du ngoạn, nào ngờ chưa nói đến chuyện ngày nào cũng đánh nhau, bây giờ còn bị lũ muỗi này ức hϊế͙p͙ nữa”.



Triệu Thư Hằng có vẻ hơi nhụt chí, anh ta nhìn ngó xung quanh, rồi ngồi phịch xuống đất nói.

Tôi biết tên này đang bất mãn, nhưng cũng không tức giận, chỉ cười nói: “Thế này nhé, nếu anh thấy lần hành động này quá nguy hiểm, không dám đi cùng tôi thì tìm một chỗ nào có tầm nhìn tốt ở gần đây rồi ngồi chờ đi, cứ chuẩn bị tinh thần liên lạc với cảnh sát bất cứ lúc nào là được”.

“Nguy hiểm gì? Ai không dám?”

Nghe thấy tôi nói vậy, Triệu Thư Hằng lập tức kϊƈɦ động đứng bật dậy, căm hận nhìn tôi. Nếu không phải vì bây giờ trời quá tối, tôi tin chắc anh ta sẽ bị tôi kϊƈɦ cho đỏ mặt.

Nói tới điện thoại, tôi chợt nhớ lại mấy bài học lần trước, lập tức tìm một chỗ kín, chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, tránh lát nữa bị phát hiện.

Dù đường đêm khó đi, nhưng tôi và Triệu Thư Hằng vẫn nhìn thấy vị trí của ruộng rau thứ nhất sau hai mươi phút.

Ruộng rau ở ngay trước mặt chúng tôi, xung quanh được rào bằng hàng rào tre, giữa ruộng cho một ngôi nhà hai tầng nho nhỏ, tầng nào tầng nấy đều tắt hết đèn. Chúng tôi không chắc có ai đang quan sát trong bóng tối hay không, nên cũng không dám tùy tiện hành động, mà âm thầm đi sang hai bên.

Tôi quan sát kỹ tình hình xung quanh, những chỗ có thể có người trốn thì hầu như là không có. Tôi lại nhìn mấy chiếc cửa sổ của nhà nhà nhỏ đó, nhưng cũng không phát hiện ra điểm gì bất thường.

Tôi nhìn sang phía đối diện, Triệu Thư Hằng cũng đang tìm kiếm gì đó rồi nhìn tôi. Tôi ra dấu ok, hai chúng tôi chia nhau mỗi người một bên, lẳng lặng đi về phía ngôi nhà nhỏ.

Khi đi đến cửa nhà, tôi dừng bước, cảm thấy trong nhà không có tiếng động gì, Triệu Thư Hằng cũng gật đầu với tôi từ mặt tường ở phía bên kia, tôi chỉ lên tầng trêи.

Triệu Thư Hằng lập tức hiểu ý tôi, chúng tôi gần như đẩy cửa đi vào cùng một lúc!

Tiếng động không lớn, nhưng vô cùng nhanh chóng. Tôi tin nếu trong nhà có người, chắc chắn sẽ bị chúng tôi dọa cho giật mình.

Đáng tiếc là trong nhà không có ai, tôi và Triệu Thư Hằng đi lên tầng trêи, cũng chẳng thấy bóng dáng một người nào.

Tôi dùng đèn của điện thoại soi xung quanh nhà, phát hiện bên trong đầy bụi bẩn, bấy giờ mới yên tâm nói: “Đi thôi, tới ruộng rau tiếp theo, ở đây không có ai”.



Triệu Thư Hằng cũng gật đầu: “Xem ra, dăm bữa nửa tháng chưa có ai ở đây rồi”.

Tôi xem giờ, chúng tôi lục lọi căn nhà này mất nửa tiếng, bây giờ đã là hai giờ sáng rồi.

Tôi nhìn Triệu Thư Hằng, anh ta cũng bất đắc dĩ khoanh tay: “Nếu chúng ta không tìm thấy chỗ nhốt La Nhất Chính, chắc anh ngủ cũng không ngon giấc đâu nhỉ?”

Không thể không nói, mồm Triệu Thư Hằng đúng là thối thật, câu này của anh ta đã nói trúng tim đen tôi.

Chúng tôi vội vàng đi ra ngoài, đóng cửa lại, đi tới ruộng rau tiếp theo.

Vị trí của hai ruộng rau cách nhau không xa, mười phút sau đã có một ngôi nhà nhỏ khác xuất hiện trong tầm mắt của chúng tôi, nhìn thì nó cũng có phong cách kiến trúc như căn nhà ban nãy, nhưng khác ở chỗ là ngôi nhà trong ruộng rau này lờ mờ có ánh đèn.

Tiếng chuông báo động vang lên mãnh liệt trong đầu tôi, tôi vội vàng kéo Triệu Thư Hằng trốn sau một cái cây, nói: “Chắc là chỗ này, trong ngôi nhà đó có người”.

Triệu Thư Hằng cũng kϊƈɦ động lên: “Mẹ kiếp, tốn bao công tìm kiếm cuối cùng cũng thấy rồi. Phương Dương, anh còn chờ gì nữa? Chúng ta mau qua đó thôi, xử đám cặn bã ấy, cứu La Nhất Chính ra”.

Tôi cau mày nói: “Không đơn giản thế đâu, chúng ta phải xác định rõ tình hình đã. Chỉ cần xác định đúng là chỗ này thì tốt rồi, một khi chúng không đổi vị trí trong đêm thì chúng ta có cơ hội rồi”.

Triệu Thư Hằng không hiểu nói: “Thế này còn chưa rõ ràng à? La Nhất Chính nhất định đang bị nhốt ở đây, anh không nhìn thấy trong căn nhà này có ánh đèn à? Chứ ai lại sống ở cái nơi đồng không ʍôиɠ quạnh này?”

Tôi kiên nhẫn giải thích: “Anh đừng nghĩ đơn giản thế, đây là vùng ngoại ô Thịnh Hải, giá đất rẻ hơn nội thành nhiều, vì thế có rất nhiều người nông dân thuê đất ở đây để trồng rau hoặc lương thực. Vùng ngoại ô mà chúng ta đang đứng đây chính là vậy, nhiều ruộng rau thế này kiểu gì cũng có chủ. Nếu thật sự là chủ của ruộng rau, chứ không phải là người của phe thứ ba, nửa đêm nửa hôm chúng ta xông vào nhà người ta như vậy là có chuyện vui đấy”.

Triệu Thư Hằng cau mày: “Thế thì chúng ta phải kiểm tra trước đã”.

Tôi lấy điện thoại ra, gửi suy nghĩ của tôi và vị trí của nơi này cho Tề Vũ Manh, rồi mới nói: “Yên tâm, tôi đã gửi vị trí cho cảnh sát Tề rồi. Nếu chúng ta xảy ra chuyện gì, cảnh sát Tề sẽ dẫn người tới cứu chúng ta ngay”.

Triệu Thư Hằng không nói gì nữa, chúng tôi vẫn chia nhau đi sang hai bên như lúc trước.
Danh sách truyện HOT