“Dựa vào đâu tôi phải tin cậu?”
“Ông có thể không tin, nhưng ông không còn sự lựa chọn nào khác.”
Nghe thấy lời này của tôi, Bansha không phản bác lại. Ông ta vừa tức giận vừa căng thẳng để mặc cho Văn Giai quay xong clip, cả đám thuộc hạ của ông ta cũng đều lọt vào đoạn video hết.
Tôi bảo Văn Giai mở Wechat của tôi lên, gửi cho một người bạn ở trong nước. Đó là một người bạn tôi quen ở trong tù, một người duy nhất mà tôi tin tưởng.
Tôi còn ghi âm vào Wechat nói rõ tác dụng của clip này.
Tôi cất điện thoại đi, nhìn ra đằng sau, nói: “Ông Bansha, bây giờ ông có thể bảo người của ông tránh ra rồi, tôi và bạn tôi phải về nghỉ ngơi.”
Bansha do dự một chốc, cuối cùng vẫn bảo thuộc hạ tránh ra.
Nhưng đám thuộc hạ của ông ta không tập chung cùng một chỗ, mà tản ra tứ phía, như tạo thành một vòng bao vây rất lớn.
Tôi không để tâm, một tay tôi siết lấy cổ Bansha, vẫn dí mảnh kính cường lực vào động mạch chủ ở cổ ông ta, sau đó kéo ông ta đi lùi chầm chậm lại theo con phố.
Văn Giai thì chẳng nói chẳng rằng đi sát bên cạnh tôi.
Khi lùi đến một đầu ngõ, tôi nhìn vào bên trong thấy không có ai, nhưng tiếng người ở con phố đối diện thì ầm ĩ, còn có một đám người đang tụ tập lại chúc mừng.
“Văn Giai, đi vào trong con hẻm này đi, đi đến phía đối diện là an toàn rồi.”
“Ừm.” Văn Giai căng thẳng gật đầu, sau đó cất bước chân cứng nhắc đi vào trong con hẻm.
Nơi đông người sẽ có cảnh sát giữ gìn trị an, chỉ cần đi đến được phía đối diện, Bansha sẽ không dám ra tay với chúng tôi nữa.
Con hẻm rộn chưa đến ba mét, cũng không dài, chỉ chừng trăm mét, nhưng ánh đèn rất mờ, mặt đường cũng không được bằng phẳng.
Tôi vừa định nhắc Văn Giai cẩn thận dưới chân, cô ấy đột nhiên “á” lên một tiếng, hình như bị vấp phải thứ gì đó, lập tức ngã xuống dưới chân tôi.
Thế nào lúc đó tôi lại bước lùi lại, kết quả là tôi vấp vào chân cô ấy, nên cũng lảo đảo suýt ngã, đồng thời thả lỏng tay, mảnh kính cường lực đã rời khỏi vị trị động mạch chủ của Bansha.
Bansha phản ứng cực nhanh, lập tức nghiêng cổ sang một bên, sau đó giơ tay nhanh chóng túm lấy tay tôi, tiếp theo gắng sức vùng ra.
Đám thuộc hạ của ông ta ở bên ngoài con hẻm thấy vậy, lập tức gào thét xông hết vào.
Tôi đứng không vững khiến lực ở tay giảm đi, Bansha quay người bỏ chạy, còn thuận thế đấm mạnh một cú lên mặt tôi.
Mặt tôi bị đấm một cú, khó khăn lắm tôi mới đứng vững lại được, Bansha đã lại hung tợn đánh tới tiếp.
“Văn Giai đứng dậy, mau chạy đi!”
Tôi vừa gào lên, vừa cúi người xông lên trước, dùng bả vai chặn Bansha lại, đập mạnh người ông ta lên tường.
Bansha trượt từ bức tường xuống như đống bùn nhão nhưng đám thuộc hạ của ông đã xông đến cách chúng tôi chừng mười mét.
May sao Văn Giai đã kịp thời bò dậy.
Tôi kéo cô ấy chạy bạt mạng về phía đầu bên kia của con hẻm.
Dẫu sao con gái cũng không thể chạy quá nhanh, lúc vừa chạy được nửa con hẻm, tôi để cô ấy chạy tiếp, còn mình thì bất đắc dĩ dừng lại để đối phó với thuộc hạ của Bansha.
Sau khi chỉ chặn được mấy phút đồng hồ, không biết đã ăn bao nhiêu cú đấm đá, tôi đạp ngã một tên người Xiêng La xuống đất, rồi quay người bỏ chạy.
Chẳng dễ gì mới tranh thủ được mấy phút, Văn Giai đã chạy gần tới đầu bên kia. Tôi đuổi theo từ phía sau, kéo tay cô ấy chạy ra khỏi con hẻm.
Đám thuộc hạ của Bansha dừng bước, chen chúc trong con hẻm nhìn tôi bằng ánh mắt tàn ác.
“Nói với ông Bansha, sau khi về nước, tôi sẽ xóa đoạn video ngay, bảo ông ta cứ yên tâm.”
Nói xong câu này với đám người Xiêng La, tôi kéo tay Văn Giai chen vào đám người chào mừng ngày lễ trêи phố.
Văn Giai há miệng thở dốc, dựa sát vào người tôi, cơ thể như vẫn căng cứng.
Xuyên qua con phố có dòng người đông đúc này, tôi và Văn Giai bắt một chiếc taxi vừa hay đi ngang qua.
Đến bây giờ, cơ thể Văn Giai mới hơi thả lỏng, cô ấy vừa thở dốc vừa ngoảnh sang nhìn tôi.
“Kϊƈɦ thích không?” Tôi cố thả lỏng hết sức và dùng giọng đùa cợt hỏi.
“Ừm… a, anh chảy máu kìa!”
Văn Giai lại có vẻ căng thẳng, tay chân luống cuống tìm thứ gì đó trong túi xách.
Bấy giờ tôi mới phát hiện một dòng chất lỏng nóng hổi chảy từ mũi xuống miệng mình, cũng mới phát hiện mặt, đầu và người mình có nhiều chỗ rất đau.
“Lau trước đi đã, xong rồi chúng ta đến bệnh viện.” Cuối cùng Văn Giai rút một túi khăn giấy ra, rút bừa vài tờ ra đưa cho tôi.
Tôi cầm lấy khăn giấy lau mũi, sau đó lại kiểm tra qua mặt mũi một chút. Ngoài khóe miệng bị rách ra, thì không còn vết thương nào khác, người ngợm cũng không thiếu bộ phận nào, bấy giờ tôi mới yên tâm, nói: “Không cần đi bệnh viện đâu, cũng không cần báo cảnh sát, tôi sẽ giải quyết chuyện này. Đúng rồi, bao giờ cô về nước? Mua vé chưa?”
“Mua rồi, ngày kia tôi bay.”
“Đổi ngày đi, lát về khách sạn đặt vé. Dù bọn họ chỉ nhằm vào tôi, nhưng cẩn thận thì vẫn hơn, chẳng may xảy ra chuyện gì thì sao!”
“Ừm…”
“Tôi thật xin lỗi vì đã làm liên lụy đến cô, hại cô không chơi thêm mấy hôm nữa được.”
“Không sao, chuyến đi này cũng xứng đáng lắm! Anh không biết ban nãy tôi sợ thế nào đâu, cả đời tôi chưa gặp chuyện này bao giờ, đúng là kϊƈɦ thích muốn chết, nhưng cũng sợ mất mật. May mà anh đủ gian xảo, không thì chúng ta thảm rồi.” Cô ấy có vẻ phấn khích nói, như thể lại quay trở về trạng thái hoạt bát sôi nổi đó.
“À, đám người ban nãy là ai vậy? Sao họ lại gây phiền phức cho anh?”
“Đám lưu manh bản địa đấy, chuyện này kể ra thì hơi phức tạp, chờ khi nào rảnh tôi sẽ kể cho cô sau.”
“Ok, chờ anh ảnh nhất định nhớ phải kể cho tôi đấy, đây chính là tư liệu sống tốt nhất cho tiểu thuyết.”
Tôi thấy hơi cạn lời, một cô gái bình thường mà gặp phải chuyện này đã sớm sợ mất mật rồi, tôi chưa thấy ai thờ ơ như cô ấy.
Nhưng cô ấy thật sự rất đơn thuần.
Tôi không để xe taxi đi thẳng về khách sạn của Văn Giai, mà chuyển sang một chỗ rất xa, sau đó chúng tôi lại đổi một xe khác. Sau khi xác định không có người bám theo, tôi mới bảo tài xế chạy đến một khách sạn mới, đồng thời thuê một phòng mới cho Văn Giai.
Cô ấy không thể ở lại khác sạn cũ được nữa, vì sáng nay tôi từng đưa cô ấy về. Nếu người của Bansha luôn theo dõi tôi, họ sẽ biết cô ấy ở đâu.
Sau khi sắp xếp chỗ ở cho Văn Giai xong, đồng thời xác định cửa phòng an toàn, tôi cầm thẻ phòng của khách sạn cũ của cô ấy, quay về giúp cô ấy thu dọn hành lý, sau đó lại chuyển vài lần taxi, mang hành lý đến cho Văn Giai.
Lúc tôi về đến nơi, Văn Giai đã tắm xong, cô ấy đang mặc áo choàng tắm của khách sạn, mái tóc đen dài ướt nhẹp xão tung trêи vai, bên dưới chỉ lộ ra cặp chân trắng muốt.
Chân Văn Giai không thon dài như của Bạch Vi, nhưng rất đều.
Cô ấy vừa lau tóc, vừa cười híp mắt, đây là cảnh tượng mà tôi chưa từng thấy.
Cô ấy trong trẻo, thuần khiết, lại còn xinh đẹp.
Tôi nhìn đến thất thần nên bị cô ấy phát hiện, sau đó cô ấy đỏ mặt cúi đầu hờn mát một tiếng.
Tôi luống cuống chân tay, không biết rời ánh mắt đi đâu mới được.
“Không được cua tôi.” Cô ấy đột nhiên xụ mặt xuống, nghiêm túc nói.
Đây là câu nói hài hước, thoái mái nhất, nhưng lại khiến người ta không biết phải làm sao mà tôi từng được nghe.