“Không, cục trưởng Lâm, tôi còng tay bọn họ không phải vì nghi ngờ bọn họ tụ tập đánh nhau mà là vì bọn họ bịa đặt sự thật”.
Anh trai của Tiểu Nguyệt không hề có vẻ căng thẳng như người khác khi gặp cấp trêи, ngược lại còn ăn nói rất thẳng thắn.
Lông mày của cục trưởng Lâm càng nhíu chặt hơn: “Bịa đặt sự thật gì?”
Tim tôi bỗng thắt chặt lại, chuyện bọn họ nói tới chính là lúc còn ở trong ruộng rau, tôi nói La Nhất Chính là người bị hại của một vụ bắt cóc, còn đội trưởng Lý là cảnh sát dẫn người ra khỏi đồn cảnh sát sớm nhất.
Tính ra, có lẽ Lý Minh Phi đã cho người xóa sạch bản ghi chép hôm đó rồi. Hôm nay, cho dù có mời Ngọc hoàng đại đế tới điều tra thì e là cũng chẳng thu được kết quả.
Đúng như dự đoán, ngay sau đó, khóe miệng của anh trai Tiểu Nguyệt hơi nhếch lên, anh ta cười nói: “Ngay chỗ bọn họ gây sự đánh nhau, mấy người khả nghi này nói rằng đã từng có một vụ án bắt cóc, còn tôi nằm trong lực lượng cảnh sát tới đó sớm nhất nhưng tôi nhớ rất rõ, gần đây, tôi không hề rời khỏi đồn”.
Anh trai của Tiểu Nguyệt chỉ tay về phía tôi rồi lại chỉ sang La Nhất Chính và nói: “Bọn họ còn dám nói, cái người có vẻ mặt trắng bệch, cơ thể gầy ốm kia chính là người bị hại của vụ án bắt cóc đó. Mà bọn họ bị chúng tôi phát hiện vào tối nay, mục đích lại là đi cứu người. Trêи đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy?”
Cục trưởng Lâm hơi do dự một lúc, anh trai của Tiểu Nguyệt tranh thủ nói thêm: “Nếu ông không tin thì cục trưởng Lâm, ông có thể đi kiểm tra bản ghi chép ra vào đồn mấy ngày gần đây”.
Cục trưởng Lâm nhìn tôi một cái, hỏi: “Phương Dương, lời đội trưởng Lý nói có đúng không?”
Tôi trợn mắt, ông nói xem nó là thật hay là giả? Sự thật đều bày ra trước mắt ông cả rồi, ông muốn tôi làm gì thì ông mới tin đây?
Vậy nhưng tôi vẫn dựa theo lời của cục trưởng Lâm để đáp lại: “Đương nhiên là thật rồi, nhưng đội trưởng Lý đã dám nói như vậy, chắc chắn rằng trong sổ ghi chép ra vào đồn sẽ không có đoạn đó”.
Nói rồi, tôi nhìn anh trai của Tiểu Nguyệt một cái, anh ta cũng nhíu chặt mày. Tôi nói tiếp: “Mọi người đều biết, Tề Vũ Manh đến từ Yến Kinh, cảnh sát Tề là một người công bằng, chính trực, tuân thủ pháp luật, không thích chiêu trò. Cô ấy biết rất nhiều chi tiết phía sau câu chuyện này. Hay là chúng ta đợi cô ấy quay lại rồi hẵng thảo luận tiếp. Có lẽ cô ấy cũng sắp tới rồi!”
Anh trai Tiểu Nguyệt khó chịu, nói: “Tạm thời không nói đến tính xác thực của sự việc này. Tôi chỉ muốn biết tại sao chuyện của cục cảnh sát thành phố Thịnh Hải chúng tôi lại để người của Yến Kinh nhúng tay vào? Ngoài ra, tôi và cảnh sát Tề chỉ gặp nhau được mấy lần, nên tôi hoàn toàn không hiểu Phương Dương cậu có ý gì”.
Tôi cười thầm trong bụng, bây giờ thấy cục trưởng Lâm đột nhiên xuất hiện, mọi việc mà anh ta sắp xếp của đều bị đảo lộn cả nên anh trai Tiểu Nguyệt lại bắt đầu giải thích, muốn rũ bỏ mọi chuyện.
Tôi không nói gì, cục trưởng Lâm lên tiếng: “Nếu mỗi người một ý, vậy chi bằng đợi cảnh sát Tề tới rồi nói tiếp cũng không muộn. Vì dân phục vụ vốn là chức trách của chúng ta, không được bỏ qua cho một tên xấu xa nào, nhưng cũng không được vu oan cho người tốt!”
Vừa nói, cục trưởng Lâm vừa như cười như không nhìn anh trai của Tiểu Nguyệt. Mặc dù anh trai Tiểu Nguyệt không phải là người của cục trưởng Lâm nhưng ít nhất trêи danh nghĩa, cục trưởng Lâm là nhân vật quyền uy có tiếng nói nhất trong cục cảnh sát thành phố. Hơn nữa, bây giờ, chỗ dựa của anh trai Tiểu Nguyệt là cục phó Trương lại không có mặt ở đây.
Vậy nên, anh trai Tiểu Nguyệt chỉ có thể cố gắng mạnh miệng: “Vậy cũng được, tôi muốn xem xem cảnh sát Tề có thể đem lại sự bất ngờ gì cho tôi đây!”
Tôi liếc nhìn La Nhất Chính ở bên cạnh, chúng tôi nhìn Trịnh Cường bằng ánh mắt đầy cảm kϊƈɦ, vừa hay, Trịnh Cường cũng nhìn về phía chúng tôi, lộ ra hàm răng trắng bóng.
Cho dù thế nào, vừa nãy Trịnh Cường đã thành công cứu bọn tôi một mạng.
Chúng tôi nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, bây giờ đã là ba giờ ba mươi phút sáng rồi, có quỷ mới biết hôm nay chúng tôi đã trải qua những chuyện gì, vậy nhưng đến lúc này, chúng tôi vẫn chưa hề buồn ngủ.
Cục trưởng Lâm ngồi cách chỗ chúng tôi không xa. Mà khi cục trưởng Lâm ngồi xuống, anh trai Tiểu Nguyệt cũng ngại không dám ngồi nữa, chỉ đành đứng dậy.
Lúc này tôi mới phát hiện, hai người cảnh sát từ ngoài cửa bước vào cũng đứng cạnh cục trưởng Lâm, có lẽ là người thân cận của ông ấy.
Vốn dĩ chúng tôi đang vội vã kéo dài thời gian, nhưng khi cục trưởng Lâm tới, tình thế bỗng quay đảo ngược, bây giờ đến lượt anh trai Tiểu Nguyệt muốn kéo dài thời gian. Vừa rồi, tôi có để ý đến tay phải đặt trong túi quần của anh ta hơi động đậy, động tác rất nhỏ nhưng biên độ khá lớn.
Giống như đang gọi điện.
Có lẽ anh ta gọi điện cho cục phó Trương, chắc cục phó Trương cũng đang trêи đường vội đến đây. Bây giờ là lúc chúng tôi đua tốc độ, xem Tề Vũ Manh tới trước hay cục phó Trương đến trước.
Nếu như cục phó Trương đến trước, anh trai Tiểu Nguyệt cứ nhằm vào chuyện chúng tôi vu oan giá họa cho anh ta, có lẽ chúng tôi sẽ gặp phiền phức thật.
Song nếu Tề Vũ Manh tới trước, sau khi giải thích, anh trai Tiểu Nguyệt đương nhiên không thể phản bác, dù sao thì ở trước mặt nhiều người như vậy, anh ta không thể nói Tề Vũ Manh cùng một giuộc với bọn tôi được.
Nghĩ tới đây, tôi chợt nhận ra, tối hôm nay, quá nhiều chuyện khiến tôi nơm nớp lo sợ đã xảy ra rồi. Bây giờ, tôi không tài nào căng thẳng nổi nữa.
Có điều, chuyện khiến tôi vui mừng là lần này, Tề Vũ Manh đến rất nhanh. Đến khi cô ấy thở hổn hển bước đến trước cửa phòng thẩm vấn, sắc mặt anh trai Tiểu Nguyệt bỗng xám xịt như cái đít nồi.
Tề Vũ Manh trông thấy chúng tôi bị còng tay lại với nhau, còn có cả cục trưởng Lâm đang ngồi nhàn nhã trêи băng ghế bỗng hiểu ra được phần lớn câu chuyện, nói: “Phương Dương, sao các anh lại bị còng tay vậy?”
Tôi cười hề hề rồi đáp lại: “Cảnh sát Tề, cuối cùng cô cũng tới, vậy là có người làm chứng cho chúng tôi rồi. Vì cứu La Nhất Chính, chúng tôi phải đi tới ruộng rau ở phía ngoại ô Thịnh Hải vào nửa đêm nửa hôm, gặp một đám xã hội đen ở đó. May là chúng tôi sợ ma vào buổi tối nên đã hẹn cả một đám đi cùng, nếu không chắc đã bỏ mạng ở đó rồi”.
Lời ít ý nhiều, đương nhiên, câu này nói ra không phải để Tề Vũ Manh nghe, trong lòng cô ấy cũng biết rõ, câu này là dành cho cục trưởng Lâm. Cục trưởng Lâm gật gật đầu. Bất luận là như nào, quan hệ của chúng tôi với cảnh sát Tề cũng rất tốt.
Còn ông ấy và bố của Tề Vũ Manh cũng là chỗ thân thiết.
Tề Vũ Manh cố ý hỏi: “Nếu đã như vậy, tại sao mấy anh lại bị còng tay?”
Tôi bĩu bĩu môi về phía anh trai Tiểu Nguyệt đang sa sầm mặt mày: “Chuyện này là nhờ cả vào đội trưởng Lý đây, nửa đêm nửa hôm trông thấy chúng tôi cứu La Nhất Chính ra quá mệt rồi, sợ chúng tôi vất vả nên dùng xe cảnh sát áp tải bọn tôi về nội thành. Chỉ là sau khi về đây, anh ta lại đối xử với chúng tôi theo kiểu không được ra gì cho lắm!”
Vẻ mặt của anh trai Tiểu Nguyệt u ám, anh ta lo sợ, cuối cùng đứng dậy, nói: “Nhóm Phương Dương nói như vậy đấy, đồng thời còn nói cảnh sát Tề có thể làm chứng, nhưng khi chúng tôi tới, nhìn thấy cảnh tượng một đám người khác đều nằm la liệt trêи đất, trong đấy có mấy người bị thương nặng. Tôi có suy đoán bước đầu là vụ án hỗn chiến nên mới đưa bọn họ về đây. Không biết cảnh sát Tề thấy sao”.
Bởi vì cục phó Trương mãi chưa tới nên lúc này, cục trưởng Lâm trở thành người kết thúc vụ án. Đương nhiên ông ấy không cần hỏi quá nhiều về mấy thứ này, chỉ cần đợi đến khi có kết quả, sau đó ông ấy sẽ ra quyết định, đáp án này được chấp nhận hay bị bác bỏ.
Tề Vũ Manh cười nói: “Đương nhiên là thật rồi. Phương Dương là người tôi phái đi, anh ta mang tính chất là nội gián, nên mọi người không biết cũng là chuyện bình thường”.
“Nội gián?”
Ánh mắt anh trai Tiểu Nguyệt lóe lên tia lạnh lùng: “Vậy giấy chứng nhận của cậu ta đâu?”
Tề Vũ Manh trợn mắt: “Đội trưởng Lý, nếu anh đã biết là nội gián thì nên rõ hồ sơ tài liệu nằm vùng chỉ có cục cảnh sát thành phố Yến Kinh mới có, hơn nữa cần cục trưởng phải cho phép mở mới được. Vậy nên, tôi nói Phương Dương là trợ thủ được tôi cử đi cũng chính là nội gián của cục thì sự thật chính là vậy”.