“Phương Dương là nội gián mà Yến Kinh phái tới, tất nhiên chỉ có cục công an thành phố Yến Kinh mới có tư liệu của anh ta, đội trưởng Lý, nếu anh muốn điều tra tư liệu của anh ta, e là không đủ tư cách”.
Tề Vũ Manh điềm tĩnh nói, còn lòng tôi nổi lên cảm giác kϊƈɦ động, vì nếu Tề Vũ Manh nói như thế, không chỉ “vẽ” cho tôi một thân phận, để tôi có thể đi lại ở Thịnh Hải không gặp trở ngại gì, mà còn đồng nghĩa với sự việc ngày hôm nay cuối cùng cũng đặt dấu chấm hết. Lúc này, cho dù cục phó Trương đến đây cũng không giúp được gì hơn.
Anh trai của Tiểu Nguyệt á khẩu, trầm ngâm trong thoáng chốc rồi nói: “Được, tôi sẽ gọi người qua đây!”
Nói xong anh ta quay người đi ra khỏi phòng thẩm vấn. Chúng tôi không nén được nụ cười, Triệu Thư Hằng tỏ ra bất đắc dĩ, xen lẫn một chút phẫn nộ, “Đệt, nếu đang ở Yến Kinh, chắc chắn tôi sẽ đánh gãy chân anh ta!”
Tôi liếc mắt nhìn anh ta: “Anh giỏi nhỉ. Người giỏi hơn anh ở Yến Kinh đầy ra đấy, đến anh Đồng còn không dám nói như vậy, anh là cái thá gì?”
Triệu Thư Hằng bị tôi trêu đành bật cười hề hề, “Thì cứ nói cho sướиɠ miệng vậy thôi!”
Cục trưởng Lâm mỉm cười chứ không nói gì, Tề Vũ Manh bước tới: “Cảm ơn cục trưởng Lâm, muộn thế này rồi mà còn làm phiền chú chạy tới đây một chuyến!”
Cục trưởng Lâm xua tay: “Không sao, vấn đề như thế này xuất hiện ở Thịnh Hải, chú làm cục trưởng cũng có trách nhiệm không thể thoái thác được, đây là việc chú nên làm. Có câu mất bò mới lo làm chuồng thực ra cũng không muộn. Hi vọng Phương Dương và mọi người đừng để bụng mới phải!”
Cục trưởng Lâm mỉm cười hòa nhã như thế, đương nhiên chúng tôi không dám nói câu để bụng rồi, đành gật đầu như giã tỏi rồi đáp: “Không đâu ạ!”
Cục trưởng Lâm nói thêm: “Bây giờ, mọi người đợi ở đây một lát, đợi có người tới mở còng tay là có thể hủy bỏ vụ án rồi rời đi. Tôi hơi mệt nên xin phép về trước!”
Vừa quay người đi, cục trưởng Lâm vừa than thở: “Bây giờ già rồi, sức khỏe cũng không được như hồi trước nữa”.
Chúng tôi vội vàng phụ họa thêm vài câu, không ngờ cục trưởng Lâm vừa đi tới cửa phòng thẩm vấn đã nhìn thấy một người khác đi tới từ bên còn lại, đang định tới đây, vì thế vừa hay đối mặt cùng cục trưởng Lâm.
Cục trưởng Lâm hiển nhiên cũng dự đoán được tình huống này nên hỏi: “Anh Trương đấy à, sao lại tới đây?”
Qua khe hở lọt sáng, chúng tôi thấy được người vừa xuất hiện ở cửa chính là “chống lưng” của anh trai Tiểu Nguyệt – cục phó Trương.
Cục phó Trương đảo mắt nhìn chúng tôi. Toàn là người sắp thành tinh cả rồi, chắc cũng hiểu được một chút, ông ấy cười khà khà: “Nghe nói trong cục hôm nay xuất hiện vài công dân anh dũng cứu người, hóa ra là các cậu, lần trước còn có duyên gặp nhau”.
Nói rồi, cục phó Trương không hề nể mặt cục trưởng Lâm mà lách người đi vào trong, giả bộ hỏi han quan tâm chúng tôi, đang định chìa tay ra, dường như nhìn thấy còng tay trêи tay chúng tôi mới kinh ngạc hỏi: “Chuyện gì thế này? Sao các cậu bị còng cả thế, ai làm chuyện này vậy?”
Chúng tôi chưa kịp nói gì thì có thêm một loạt tiếng bước chân khác vang lên ở cửa, anh trai của Tiểu Nguyệt dẫn theo vài cảnh sát khác xuất hiện ở cửa. Nhìn thấy cục phó Trương, sắc mặt anh ta lập tức trở nên lúng túng: “Cục phó, là sơ suất của tôi. Chuyện này tôi chưa điều tra rõ ràng, còn tưởng mấy người Phương Dương tụ tập đánh nhau, vì thế mới còng tay họ lại”.
Cục phó Trương ngẩn mặt ra, sau đó lập tức sa sầm mặt mũi: “Tiểu Lý, cậu làm ăn kiểu gì thế? Trước khi điều tra mọi chuyện rõ ràng, nhất định không thể kết luận bừa bãi. Đây là kỹ năng cơ bản, cậu quên sạch rồi à?”
Anh trai của Tiểu Nguyệt gật đầu như gà mổ thóc dạ dạ vâng vâng.
Tôi cuống quýt lên, đang định nói gì đó thì cục trưởng Lâm đã lên tiếng trước: “Nếu đã như thế, anh Trương, sao không nhanh chóng bảo người mở còng tay cho họ. Đến bây giờ vẫn còn còng tay thì ra cái thể thống gì nữa chứ?”
Cục phó Trương gật gật đầu, “Tiểu Lý, cậu còn lề mề cái gì thế, không mau chóng làm việc đi?”
Bấy giờ anh trai của Tiểu Nguyệt mới buồn bực gọi hai viên cảnh sát khác, ba người cùng mở khóa còng tay cho chúng tôi.
Khi mở khóa cho tôi, anh ta còn gằn giọng nói nhỏ: “Phương Dương, lần này anh may mắn đấy, lần sau không dễ như thế nữa đâu. Tốt nhất anh nên cầu nguyện rằng anh sẽ không rơi vào tay tôi một lần nữa”.
Nói rồi còn giả bộ thân thiết vỗ vào vai tôi rồi nhìn La Nhất Chính ở phía sau: “Hầy, tôi đã nói mà, em rể tôi với bạn thân nhất của cậu ấy làm sao có thể tham gia vào vụ ẩu đả tập thể cơ chứ? Bây giờ mọi thứ rõ ràng rồi, chúng tôi đi trước đây”.
Triệu Thư Hằng khẽ cười lạnh: “Nói mình vì việc nước quên tình nhà là anh, nói chúng tôi không tham gia ẩu đả cũng là anh, đúng là trở mặt như trở bàn tay!”
Trong lòng tôi giận dữ vô cùng, nhưng vẫn bị tôi cố nén xuống. Quả thực, nhiều lúc mình không tự tìm rắc rối, rắc rối sẽ đến tìm mình.
Ngẫm kỹ lại thì thực ra tôi với anh trai của Tiểu Nguyệt cũng không hề có mâu thuẫn gì, nhưng vì đứng trêи hai chiến tuyến đối lập nên từng bước từng bước đến với cục diện ngày hôm nay.
Tôi xoay xoay cổ tay của mình, liếc mắt nhìn cục phó Trương. Lúc này, ông ấy đang hàn huyên với cục trưởng Lâm, trong lòng tôi gióng chuông cảnh cáo, người này rất giảo hoạt, về sau phải cẩn thận. Lần này là nhờ thể diện của Tề Vũ Manh và cục trưởng Lâm chạy tới kịp thời, Trịnh Cường lại là một người trọng tình nghĩa, nếu không nhờ thế, Trịnh Cường thực sự lựa chọn thỏa hiệp, chỉ e có là Ngọc hoàng cũng không cứu vãn nổi tình thế.
Thấy anh trai của Tiểu Nguyệt dẫn người rời đi, cục phó Trương cũng không gượng nổi nữa, đành cười ha hả: “Nếu mọi chuyện đã được giải quyết rồi thì tôi về trước đây”.
Chúng tôi không ngăn cản, thậm chí không nói một câu nào. Cục trưởng Lâm nhìn theo hướng cục phó Trương rời đi mà âm thầm cười nhạt. Tề Vũ Manh ghé tới bên tai ông ấy nói gì đó, cục trưởng Lâm lập tức nhớ ra điều gì nên gật đầu lia lịa.
Sau cùng Tề Vũ Manh mỉm cười: “Vậy thì chuyện này đành nhờ cả vào cục trưởng Lâm, cháu và bố cháu sẽ rất cảm kϊƈɦ chú!”
Cục trưởng Lâm khoát khoát tay: “Đây là chuyện nên làm, ơn huệ gì chứ!”
Nói xong, ông ấy nhìn chúng tôi: “Vậy tôi đi đây, bây giờ cũng không còn sớm nữa, các cậu quay về nghỉ ngơi sớm đi!”
Tề Vũ Manh tiễn cục trưởng Lâm ra khỏi cửa, còn chúng tôi nhìn đồng hồ treo trêи tường mà cạn lời, bây giờ đã là năm giờ sáng rồi.
Tề Vũ Manh nhanh chóng quay trở lại, vì Trịnh Cường và những người khác vẫn còn ở đây. Cô ấy cũng không nói với tôi cô ấy theo dõi Lương Thành có thông tin gì rồi, chỉ lặng lẽ đi sau chúng tôi.
Ra khỏi cửa đồn cảnh sát, Trịnh Cường gật đầu với chúng tôi: “Người anh em Phương Dương, tôi với các anh em về trước đây, sau này có gì cần đến tôi thì cứ nói nhé”.
Tôi đáp: “Tất nhiên, tất nhiên!”, bấy giờ Trịnh Cường mới cười ha hả rồi dẫn mười mấy thằng đàn em rời khỏi đó.
Triệu Thư Hằng đáp: “Vậy bây giờ chúng ta làm gì? Hay là về khách sạn trước?”
Tôi lắc đầu: “Nếu anh buồn ngủ thì có thể về trước, tôi phải đưa La Nhất Chính đi bệnh viện đã. Không được ăn uống trong thời gian dài như thế, người bình thường đã gục lâu rồi, phải đi hỏi xem bác sĩ nói thế nào”.
Triệu Thư Hằng bĩu bĩu môi, nhưng cũng không phản bác. Anh ta rất thông minh, tự bước lên phía trước vài bước để gọi xe taxi.
Tề Vũ Manh nhìn xung quanh, nghiêm túc nói, “Phương Dương, chúng tôi tìm được tung tích của kẻ giật dây phía sau rồi”.