“Phương Dương, anh đứng lại, nói rõ ràng mọi chuyện trước đã.”
Giọng nói như ra lệnh đầy quen thuộc của Bạch Vi vang lên sau lưng tôi.
Tôi quay đầu, hờ hững nhìn cô ta: “Cô còn có vấn đề gì nữa?”
Vẻ mặt của Bạch Vi lạnh như băng: “Tôi tin tưởng cách làm người của Chính Văn, anh ấy vừa mới quen anh được một ngày. Sau khi đến Xiêng La, hầu hết thời gian của anh ấy đều ở bên tôi, không thể làm ra cái chuyện như anh nói đó được, nhất định là anh nhầm rồi. Còn về đám người tìm anh để gây rối, có phải do Tào Văn Hoài đứng sau không? Hoặc là tự anh chọc điên bọn chúng chăng?”
“Ha ha, cô nghĩ sao thì là thế đi.”
Tôi không muốn lãng phí nước bọt để giải thích, chẳng có gì đáng giải thích với kiểu người tự cho mình là đúng này cả.
Bansha không thể nói dối, cũng không cần phải nói dối. Ông ta nói người bỏ tiền ra thuê ông ta là một người Hoa Hạ rất trẻ và giàu có nhưng không phải Tào Văn Hoài.
Ngoại trừ Cung Chính Văn, tôi không nghĩ ra được ai lại nỡ bỏ tiền ra để chỉnh đốn tôi nữa. Hai triệu bạt Thái, đổi ra nhân dân tệ cũng tầm bốn trăm ngàn, chút tiền cỏn con này chẳng đáng là gì so với Cung Chính Văn.
Nhất định hắn ta quen biết Tào Văn Hoài từ lâu rồi, thậm chí hai người còn có quan hệ rất tốt. Nếu như tối hôm qua, sau khi liên lạc với Tào Văn Hoài và biết được tên côn đồ như Bansha, rất có thể hắn ta đột nhiên nghĩ ra chuyện bỏ tiền để hù tôi một trận.
Thậm chí hắn ta đã có ý định từ trước, khi tôi từ chối hắn ta ở nhà hàng, tên này đã hạ quyết tâm muốn chỉnh đốn tôi rồi.
Cũng không loại trừ khả năng do Tào Văn Hoài giở trò, ví dụ như sau khi Cung Chính Văn đến Chiêng May, gã cố ý châm ngòi mọi chuyện, đồng thời chủ động giới thiệu Bansha cho Cung Chính Văn.
Tóm lại thì Tào Văn Hoài cũng góp mặt trong chuyện này, tôi phải tìm gã để tính sổ.
Nhưng chuyện này không thể làm liều được. Tôi đấm Cung Chính Văn một cú, hắn ta không báo cảnh sát là muốn gây ấn tượng mình là người khoan dung đại lượng với Bạch Vi, nếu như Bạch Vi không có mặt ở đó hoặc đổi lại là Tào Văn Hoài, bây giờ tôi đang ở ngồi chồm hỗm ở đồn cảnh sát rồi.
Hơn nữa, Cung Chính Văn rất giàu, tức là có thể giải quyết được rất nhiều việc, còn có thể làm được rất nhiều chuyện mà tôi không làm được.
Muốn đối phó hắn ta chỉ có thể nghĩ một cách khác thôi.
Việc cần làm đầu tiên là hiểu rõ toàn bộ về hắn ta, tìm ra được nhược điểm của hắn ta, bao gồm cả những chuyện hắn ta quan tâm, tốt nhất là có thể nắm được thóp để xử đẹp đối phương.
Trở về phòng khách sạn, tôi cầm điện thoại tìm số điện thoại của một người bạn rồi gọi.
Cậu ta tên La Nhất Chính, người quen ở trong tù. Mặc dù mới quen được hơn hai năm, nhưng cách làm người của cậu ta đủ để tôi tin tưởng nên coi cậu ta như anh em vậy. Bởi vì cậu ta làm người rất trọng nghĩa khí, cũng rất liều, ngồi tù cũng là vì ra mặt thay bạn đánh người khác bị thương.
Cậu ta ra tù trước tôi nửa năm, sau đó làm việc ở một khu chợ đêm tại Thịnh Hải. Sau khi tôi ra tù và phát hiện Lâm Lạc Thủy đi theo người khác, khoảng thời gian tôi chán chường, cậu ta giúp đỡ tôi không ít.
Video vừa quay cũng là gửi cho cậu ta nhưng cậu ta không trả lời tin nhắn, chắc là đang bận làm việc ở hộp đêm.
Tôi gọi đi gọi lại hai lần liền mới có thể kết nối được với La Nhất Chính.
“Anh Dương, anh đợi chút, chỗ em ồn quá.” La Nhất Chính nói lớn vào điện thoại.
Tôi kiên nhẫn đợi một lúc, mãi cho đến khi tiếng nhạc xập xình nhỏ dần mới nghe thấy giọng nói của La Chính Nhất: “Hey, anh Dương, sao mấy ngày nay không thấy anh tới chơi vậy?”
“Bây giờ tôi đang ở Xiêng La.”
“Sao lại chạy đến tận Xiêng La? Anh đi tìm anh Cường hả?”
Tôi sững người: “Đỗ Minh Cường cũng ở Xiêng La?”
“Đúng vậy, công việc của anh ấy chẳng phải đều ở Đông Nam Á sao? Dù sao mấy nay cứ chạy qua bên đó mãi. Mấy ngày trước, lúc em nói chuyện với lão Bao, nghe nói gần đây anh Cường vẫn đang ở Chiêng May. Em còn tưởng anh đi tìm anh ấy kìa.”
Nghe thấy mấy lời của La Nhất Chính, trong đầu tôi bỗng lóe lên một ý nghĩ, tìm Đỗ Minh Cường giúp đỡ.
Đỗ Minh Cường chính là anh Cường mà La Chính Nhất nói, cũng là người tôi quen khi ở trong tù, khoảng tầm 40 tuổi, quanh năm buôn bán với đầu tư ở Đông Nam Á, rất giàu có. Nhưng tôi biết, công việc ông ta làm kiếm lời nhiều nhất không phải là những công việc ngoài sáng mà là buôn lậu.
Ông ta ngồi tù chính là vì một vụ buôn lậu, số tiền liên quan đến vụ án không quá lớn, chỉ bị ngồi tù tầm 6 năm rưỡi, lại cộng thêm nhiều cách giảm hình phạt nên chỉ ngồi tù có năm năm.
Lúc tôi mới vào trong đó, ông ta là trùm, ra oai với tôi nhưng khi ấy, tính tình của tôi nóng nảy thêm cái cá tính ương bướng nên đã làm một trận với ông ta.
Khi đó, Đỗ Minh Cường có 4 người bán mạng cho ông ta, mấy tháng đầu, tôi bị xử cho không ra hình người, ông ta còn để quản ngục nhốt tôi vào phòng tối mấy lần, nhưng mỗi lần tôi đi ra đều đánh lộn với ông ta.
Đỗ Minh Cường cũng ác lắm, khi quản ngục không chịu nổi nữa, muốn đổi phòng cho tôi, ông ta ngăn lại, nói để tôi ở lại mới vui.
Ông ta có tiền, đến cả quản ngục cũng rất nể mặt ông ta.
Không lâu sau đó, La Nhất Chính tới, mới ngày đầu đã bị cho “lái máy bay”. Tôi không nhìn nổi lại xông tới tẩn Đỗ Minh Cường và người của ông ta.
Từ ngày hôm đó trở đi, La Nhất Chính bắt đầu theo tôi. Ngày nào hai chúng tôi cũng tẩn nhau với người của Đỗ Minh Cường nhưng ai cũng không dám phát ra tiếng động mạnh, cũng chẳng bao giờ phân thắng bại.
Mãi cho đến khi có một ngày, tôi với La Nhất Chính đang thay phiên nhau hút thuốc, Đỗ Minh Cường đột nhiên vứt hai điếu thuốc cho, sau đó cười với tôi.
Từ khi đó chúng tôi không còn tẩn nhau nữa, trong phòng giam rất yên tĩnh, hòa bình, Đỗ Minh Cường vẫn là trùm, nhưng rất nhiều chuyện ông ta sẽ nghe vài câu của tôi.
Vừa hay, ở ngoài ông ta làm kinh doanh, tôi học về thương mại nên cả phòng giam chỉ có tôi mới nói chuyện làm ăn được với ông ta.
Ông ta từng nói, sau khi tôi ra ngoài thì sẽ để tôi đi theo mình, trong vòng một năm sẽ khiến tôi có đủ tiền mua nhà ở Thịnh Hải.
Tôi từ chối rồi, quả thực cái nghề của ông ta có rủi ro quá lớn.
Ông ta ra ngoài trước, sau khi tôi ra ngoài cũng không liên lạc với ông ta, cho đến khi vừa rồi La Nhất Chính nói ông ta cũng đang ở Xiêng La, tôi mới bắt đầu có ý định tìm ông ta nhờ giúp đỡ.
Nếu như có ông ta giúp đỡ, muốn giải quyết Bansha chắc chắn không thành vấn đề. Người làm ăn kiểu này ở Đông Nam Á không phải là người mà đám lưu manh bình thường có thể chọc vào.
Tuy nhiên, tôi không muốn nợ nần ông ta.
Trừ khi đến lúc vạn bất đắc dĩ.
Tôi yên lặng suy nghĩ một hồi, La Nhất Chính ở đầu dây bên kia gọi tôi hai tiếng tôi mới tỉnh táo lại.
“Sao thế, anh Dương, sao không nói chuyện vậy?”
“Không sao, vừa mới nghĩ chút chuyện, nói chuyện chính đi. A Chính, cậu ở bên đó giúp tôi tìm hiểu một người tên là Cung Chính Văn, phó tổng giám đốc bộ phận tài chính dịch vụ của tập đoàn Dụ Phong. Cậu giúp tôi tìm một thám tử điều tra kỹ càng về hắn cho tôi. Tôi cần tất cả những gì liên quan đến hắn, còn có cả thông tin về gia đình của hắn và các mối quan hệ nữa, chuyện này làm càng nhanh càng tốt. Ngày mai tôi sẽ chuyển cho cậu 30 ngàn để cậu làm kinh phí.”
“Được luôn, nhưng anh Dương điều tra người này làm gì? Có phải gặp chuyện gì rồi không?”
“Ừ, bị hắn chơi cho một vố, tí nữa thì mất cái chân.”
Tôi kể đại khái chuyện tôi và Cung Chính Văn xung đột cùng với việc bị Bansha đưa người vây đánh, bao gồm cả tác dụng của đoạn video vừa nãy tôi gửi cậu ta.
Nghe tôi kể hết, ở đầu dây bên kia, La Nhất Chính chửi thề một tiếng: “Anh Dương, anh cứ đợi ở bên đấy đi, mai em sẽ tìm mấy anh em qua đó xử chết cái đám chó má ấy.”
“Đừng, đều lớn cả rồi chứ còn bé bỏng gì đâu, đừng có liều vậy nữa. Làm to ra chúng ta lại phải vào tù. Cậu cứ tra kỹ về hắn như lời tôi dặn là được rồi.