Nghe ba người kia phân tích xong, tôi càng cảm thấy chuyện này quá nan giải. Nhà họ Cung đã chuẩn bị từ trước, chẳng trách cho dù phát hiện ra ba người Bansha từ Xiêng La tới hỗ trợ tôi cũng không hề để tâm, hóa ra là vì đã lên kế hoạch từ trước, đồng thời còn thực hiện kế hoạch rất thuận lợi.
Tôi ngẫm nghĩ một hồi lâu, thử đổi nhiều góc độ để tìm cách nào đó có thể tiến hành được. Nhưng điều khiến tôi thất vọng là dù mới chỉ mô phỏng trong đầu óc, nhưng nếu không có cái gật đầu của nhà họ Cung, chỉ dựa vào sức lực của chúng tôi, muốn cứu bố mẹ tôi ra bình an vô sự cũng khó như lên trời.
Sau cùng tôi thở dài một tiếng: “Những người mà nhà họ Cung sắp xếp ở chung cư đó, quá nửa là quân cảm tử mà chúng bí mật chiêu tập trong nhiều năm nay”.
“Sao cơ?”
“Quân cảm tử?”
“Dương, cậu chắc chứ?”
Tuy giọng nói của tôi không quá to, nhưng vẫn cực kỳ rõ ràng trong đêm đen yên tĩnh này. Tất nhiên ba người này có thể nghe thấy những gì tôi nói, nhưng họ vẫn nhất tề cảm thấy kinh ngạc.
“Không dám chắc chắn, nhưng khả năng cao là vậy, nếu không với thế lực của nhà họ Cung, dù kém lắm thì Cung Chính Vinh cũng nên biết các anh em đã đến Quế Lâm từ trước, đồng thời ra tay đối phó với các anh em. Nhưng ngoài lần truy sát đầu tiên ra, hắn ta không còn động Xiêng La nào phía sau nữa, đây cũng là điều khiến tôi thấy lạ”.
Tôi ngẫm nghĩ rồi tiếp tục nhìn chằm chằm vào tấm ảnh trong điện thoại của Bansha. Trong ảnh là một chung cư kiểu cũ, gồm sáu tầng, mỗi tầng có hai lối ra vào ở hai bên trái và phải. Vôi quét trêи tường đã bạc màu quá nửa, đến cả song cửa sổ cũng dùng loại song gỗ mang đầy dấu ấn của thời đại trước.
Tôi tiếp tục phân tích: “Nhưng lật ngược vấn đề mà nghĩ, nếu tôi là Cung Chính Vinh, tôi đã sắp xếp bên này cực kỳ ổn thỏa và cảm thấy hết sức yên tâm, nên ngoài lần đầu “thử một tí” ra, sau này các anh em có làm gì nữa, tôi cũng hoàn toàn không yên tâm, bởi vì tôi đã yên tâm về mọi sự sắp đặt ở Quế Lâm rồi. Nhà họ Cung không có thế lực gì ở Quế Lâm, nhưng nếu khiến họ yên tâm như thế thì chỉ có hai khả năng. Khả năng thứ nhất, sau khi bắt cóc bố mẹ tôi, người phụ trách chuyện này là họ hàng thân thích hoặc bè lũ ngoan cố của hắn ta. Khả năng thứ hai, người phụ trách chuyện này là thuộc hạ trung thành tuyệt đối với hắn ta, cũng là dạng mà tôi vừa nói – Quân cảm tử!”
Roga gật đầu lia lịa: “Nói như vậy, khả năng thứ hai có vẻ lớn hơn. Khi đó ở Xiêng La, ông chú Cung Thiệu Bình của hắn ta đã bị hủy hoại tứ chi, cả đời này chỉ có thể ngồi trêи xe lăn, mà Cung Chính Văn có quan hệ huyết thống với hắn ta thì đang ở Thịnh Hải. Còn về phần phe cánh của hắn ta, tôi cảm thấy, nếu nhóm người này thực sự tồn tại, e rằng đã được lấy ra để đối phó với cậu từ lâu rồi”.
Không thể không khói, trong số ba người này, thực ra Roga là người có tiềm năng nhất. Y phân tích nhiều thứ rất sâu rộng, có thể đây chính là nguyên nhân mà năm xưa Đỗ Minh Cường giữ y lại bên cạnh để làm lái xe cho ông ta.
Mà tư duy của Ốc Trắng có khuynh hướng thiên về một người lính, hay nói cách khác, một anh lính đánh thuê. Nếu để anh ta xử lý những sự việc thông thường, có lẽ sẽ khiến anh ta gặp sai lầm.
Bansha càng không cần phải nói, trông có vẻ hữu dũng, tàn nhẫn, trêи thực tế cũng có chút khôn vặt, nhưng chỉ đến thế mà thôi. Ông ta không có lòng dạ khó lường hay nham hiểm, cộng thêm quan hệ với tôi, có lẽ đây chính là nguyên nhân mà Suchat và Đỗ Minh Cường quyết định dùng ông ta.
Nghe Roga phân tích xong, chúng tôi lại một lần nữa im lặng. Tôi nói: “Mọi người đừng quá ủ rũ, bây giờ bố mẹ tôi vẫn rất an toàn, chỉ cần trong hai ngày tới đây chúng ta tìm được cơ hội thích hợp, chắc hẳn Cung Chính Vinh sẽ lại thất vọng thêm lần nữa.
Tôi vừa dứt rồi, cửa lớn của nhà nghỉ vang lên tiếng gõ, chúng tôi lập tức đề cao cảnh giác, thế nhưng tên đàn em ở cửa đã ngó ra ngoài rồi hô lên: “Là anh Chu ạ!”
Ngay sau đó, một người tươi cười xuất hiện ở cửa, mặc chiếc áo khoác kiểu cũ, cắt kiểu đầu đinh rất gọn gàng và sạch sẽ, mặt vuông chữ điền, sống mũi cao, tạo cho người ta quay về thời kháng chiến.
Tôi bật cười bước tới, thụi vào ngực cậu ta một cái: “Chu Hỉ Tài, trông cậu tràn đầy sức sống như thế này, quả nhiên cũng dấn thân vào cách mạng rồi”.
Chu Hỉ Tài cười ha hả: “Cái gì mà dấn thân vào cách mạng, tôi chỉ kiếm miếng cơm thôi. Nói chứ, cậu đến từ bao giờ thế”.
“Vừa nãy thôi!”
“Được rồi, chúng ta khỏi cần thừa lời nữa, bây giờ đã muộn lắm rồi, tranh thủ tìm một phương án giải quyết, nếu không bác trai, bác gái còn ở chung cư kia thêm một ngày thì sẽ thêm một phần nguy hiểm”.
Chu Hỉ Tài vừa nói vừa kéo tôi đi vào sảnh chính của căn nhà, bởi vì trước đó cậu ta đã từng gặp ba người Bansha nên lúc này cũng chỉ gật đầu mỉm cười ra hiệu với nhau, mà cậu ta vừa định ngồi xuống thì đột nhiên nhìn thấy Bạch Vi ngồi ở bên cạnh.
Bạch Vi cũng chú ý tới cậu ta, nhưng dù gì đều là người từng trải, đôi bên không hề câu nệ. Tôi giới thiệu họ với nhau, Chu Hỉ Tài mới bật cười: “Phương Dương, không nhìn ra đấy, bao nhiêu năm trôi qua, quả nhiên cậu cũng tìm được một người vợ như hoa như ngọc rồi!”
Mặt mũi Bạch Vi bỗng chốc đỏ bừng, cô ấy “xí” một tiếng: “Ai là vợ của anh ấy chứ. Chu Hỉ Tài, anh chớ nói bậy!”
Chu Hỉ Tài sờ đầu mình, liên tục nói phải phải, đồng thời cũng nhìn tôi bằng ánh mắt “cậu hiểu mà”.
Chúng tôi lại tập hợp tại một chỗ, nhìn hình ảnh trong mấy chiếc điện thoại đặt trêи bàn, lòng tôi thấy khá buồn bực. Trước nay tôi vẫn rất tự tin, vì tôi cảm thấy trong việc nắm bắt cục diện, không một ai làm tốt hơn tôi.
Nhưng lần này, gặp phải sự việc này, tôi hoàn toàn bị Cung Chính Vinh điều khiển vào trong kế hoạch, giống như con sư tử non bị sợi thừng chắc khỏe trói gô lại, bao nhiêu phép thần thông biến hóa không thể nào thi triển được.
Thấy tôi bó tay chịu chết, Chu Hỉ Tài nói, “Phương Dương, cậu đã biết rõ sự việc rồi à?”
Tôi gật gật đầu, “Chính vì đã biết rồi, cho nên bây giờ mới cảm thấy nan giải như vậy”.
“Hôm nay chúng tôi cũng bị chuyện này làm khó suốt một ngày. Hai hôm nay, người của chúng tôi theo dõi suốt 24 giờ, nhưng không phát hiện một kẽ hở nào. Thậm chí tôi bắt đầu nghi ngờ, lẽ nào bản ghi chép và định vị mà bên Thịnh Hải truyền tới cho chúng tôi là đồ giả, bên trong không hề có đám người bắt cóc bác trai và bác gái? Nhưng tôi nghĩ lại, nếu đám người kia dễ đối phó như vậy, tôi cũng không cần đứng ở đây, ba người bạn của cậu bắt tay vào là đủ rồi”.
Chu Hỉ Tài cũng cảm thấy bất đắc dĩ, ba người Bansha đều nhìn về phía tên đàn em ở bên cạnh ông ta. Bởi vì Chu Hỉ Tài không biết tiếng Xiêng La, vì thế có thêm một tên đàn em ở bên ngoài bước vào để phụ trách phiên dịch.
Trong phòng rất yên lặng, mọi người đều ý thức được mức độ khó giải quyết của việc này. Chỉ cần một bước đi sai lầm, dù nhỏ đến mấy, bố mẹ tôi cũng rơi vào vòng xoáy nguy hiểm cực kỳ lớn.
Dưới ánh đèn vàng vọt và môi trường khép kín, tôi cảm thấy không thoải mái lắm, đành đứng dậy, đi lại trong phòng, muốn tìm ra một phương pháp nào đó; nhưng nghĩ nát cả óc cũng không có kết quả nào hết.
Tận khi nghĩ đến to cả đầu, tôi mới day day huyệt Thái Dương. Tôi nhìn về phía Bạch Vi vẫn luôn yên lặng, lúc này, dường như cô ấy có suy nghĩ nào đó, nhưng dường như cũng mắc kẹt ở một điểm mấu chốt, nên gương mặt tinh tế tràn đầy những điều muốn nói.
Tôi nhìn cô ấy, đang định nói gì đó, đúng lúc Bạch Vi cũng ngẩng đầu lên. Ánh mắt chúng tôi giao nhau, nhưng vừa chạm vào đã vội né đi. Bạch Vi nói: “Tôi có cách này!”