Thấy ba người đó cách mình ngày càng gần, chúng tôi đều trốn trong bóng tối chờ hành động.
“Lên!”
“Bắt lấy chúng!”
Bansha hét lên, xông ra từ chỗ chúng tôi trốn, còn ba người kia cũng bị dọa cho giật nảy mình. Ngay sau đó, tên đàn em của Bansha đã phản ứng lại, xô mạnh vào hai người khác, rồi hét lên: “Chạy mau!”
Hai người đó cũng phát hiện ra điều bất thường, nhanh chóng chạy theo phía sau gã.
Nhưng chúng tôi đã có dự liệu từ trước, hơn nữa còn có khoảng chục người. Nếu để bọn chúng chạy thoát thì khỏi phải bàn đến chuyện đối phó với nhà họ Cung gì nữa. Dường như chỉ trong phút chốc, phía trước và sau của ba người đó đã có cả đống người.
Ba người bọn chúng như chiếc xe hơi đang đi nhanh thì phanh gấp, đứng sững lại, dừng trước mặt chúng tôi.
Tôi bước tới hỏi: “Chúng mày còn nhớ tao không?”
Tôi nhìn về phía tên đứng đầu, cũng chính là gã đàn em của Bansha. Hai tên khác lúc trước đã bị bắt nên chắc không nhớ rõ tôi, nhưng gã đàn em của Bansha thì chắc chắn có ấn tượng sâu với tôi.
Trán tên đàn em của Bansha đổ đầy mồ hôi, gã cố nặn ra một nụ cười: “Dương, anh Dương, sao em lại không biết anh cho được? Không biết các anh đang làm gì thế này?”
“Các ông đây chờ mày lâu lắm rồi đấy!”
Bansha lao từ phía sau lên đập vào ót của tên đó, gã á lên một tiếng, che ót ngoảnh lại, nhưng vừa hay lại nhìn thấy đôi mắt phẫn nộ của Bansha.
Bansha nói gằn từng chữ: “Sao mày lại phản bội chúng tao?”
Tên đó nuốt nước miếng, như do dự lại như đang cân nhắc cơ hội chạy thoát. Không bao lâu sau, cuối cùng gã đã hạ quyết tâm, thở dài nói: “Anh Bansha, tôi vốn không phải là người của anh, sao có thể tính là phản bội được?”
“Mày không phải là người của tao? Không phải người của tao mà mày đi theo ông đây lâu thế à?”
Bansha nổi giận ngất trời như một ngọn núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào.
Tên đó nhìn quanh một vòng, gương mặt có vẻ bất đắc dĩ, gã không trả lời Bansha nữa, mà ngoảnh sang nhìn tôi nói: “Anh Dương, tôi biết lần này là tôi sai, nhưng may sao kết quả cuối cùng không có ảnh hưởng gì, mà các anh vẫn bắt được chúng tôi”.
Tôi thờ ơ nói: “Mày nên nghĩ cách giải quyết cơn giận của Bansha trước đi. Mày là một trong những người đàn em mà Bansha tin tưởng nhất, lần này còn cùng đến Quế Lâm với ông ta. Ai cũng có thể phản bội ông ta được, nhưng mày không nên là người đó nhất”.
“Lần trước ở Xiêng La, người của nhà họ Cung và Đỗ Minh Hào đã bảo với tôi rằng muốn tôi làm nội gián cho họ và tôi sẽ có rất nhiều tiền. Tôi không đồng ý, về sau họ lại bắt người nhà của tôi và bảo, nếu tôi không đồng ý thì người nhà của tôi sẽ chết. Vì thế tôi không còn cách nào khác”.
Hình như tên đó đã bình tĩnh lại hoặc đã cam chịu số phận, nên mới chậm rãi khai ra hết: “Về sau anh Cường và các anh cùng đánh bại Đỗ Minh Hào, tôi cứ tưởng tất cả đã được giải quyết ổn thỏa. Nào ngờ lúc đó, người nhà họ Cung lại đến tìm tôi và đưa cho tôi một khoản tiền lớn. Vốn tôi định nói với các anh, nhưng tiền tôi đã nhận rồi thì phải làm sao đây? Vì thế, tôi đành phải ngậm miệng”.
Tôi nói: “Nếu đúng là vậy, cậu hãy kể lại toàn bộ câu chuyện cho Bansha nghe. Ông ta luôn coi cậu là anh em, sao lại không tin cậu cho được?”
Tên đó cười ha ha: “Đúng vậy. Trước kia, anh Bansha luôn coi chúng tôi là anh em, nhưng từ khi tôi nhận khoản tiền kia thì đã không thể quay đầu được nữa. Dù anh Bansha tin tôi, nhưng ông Suchat thì sao? Anh Dương, anh không thể biết ông Suchat có tầm ảnh hưởng như thế nào trong giới xã hội đen ở Xiêng La đâu. Chỉ cần ông ta có ý nghi ngờ ai, dù chỉ là một chút, cũng sẽ có vô số người tranh nhau đến giết tôi để lập công với ông ta”.
Nói rồi, mặt của tên đó như đã ướt sũng một mảng, câu tiếp theo đã có vẻ nghẹn ngào: “Tôi còn cách nào nữa đâu? Chỉ cần tôi nói chuyện này ra, chắc chắn sẽ không thể sống qua ngày hôm sau. Còn chuyện lần này, vốn tôi không định sang đây, nhưng không biết người nhà họ Cung đã biết tin này từ đâu, nên muốn tôi cùng sang đây với anh Bansha, nếu không họ sẽ nói bí mật này cho các anh biết”.
Nghe tên đó kể xong, dường như cuối cùng Bansha cũng đã bình tĩnh lại, ông ta nhắm mắt nói: “Được, nếu là vậy, chuyện mày phản bội tao lần này thì chúng tao cho qua. Nhưng để trao đổi, mày phải cung cấp thông tin nhà họ Cung bắt cóc bố mẹ Phương Dương cho chúng tao. Chỉ cần nhà họ Cung sụp đổ, mọi chuyện sẽ ổn thỏa hết. Còn về sự an nguy của mày, tao nghĩ với mối quan hệ của Phương Dương và ông Suchat, chỉ cần cậu ấy chịu nói vài câu, ông ấy sẽ không nghi ngờ mày nữa”.
Tôi gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi và ông Suchat là bạn tốt, còn có quan hệ hợp tác. Mà cậu thì không có sức uy hϊế͙p͙ gì với họ cả, chỉ cần cậu khai hết mọi chuyện về nhà họ Cung ra, ông ấy sẽ không gây khó dễ cho cậu đâu”.
Tên đó chớp mắt như đang suy nghĩ xem lời tôi nói là thật hay giả, cuối cùng nói: “Cũng được, dẫu sao đằng nào cũng phải chết, tôi sẽ nói cho các anh biết, coi như đánh cuộc một lần”.
Gã nói xong, chúng tôi đều im lặng, chuẩn bị nghe gã nói. Không ngờ mặt của hai tên khác chợt biến sắc, kinh ngạc nhìn gã: “Không phải vừa nãy mày vẫn nói chúng ta phải tìm cơ hội để giết Phương Dương à? Sao giờ lại đổi giọng rồi?”
Tôi nhìn sang hai tên đó, chỉ thấy chúng đang có vẻ đầy nôn nóng và khϊế͙p͙ sợ.
Tên đàn em của Bansha quát lên: “Tao nói thế bao giờ? Rõ ràng tao vừa bảo chúng mày đi liên lạc với Cung Chính Vinh, chứ nói phải giết anh Phương Dương lúc nào?”
Nghe thấy tiếng cãi vã của ba người bọn chúng, tôi đã thầm hiểu được phần nào câu chuyện, nói: “Tách ba người họ ra thẩm vấn đi. Nếu có ai khai không đúng sự thật thì đừng trách chúng tôi độc ác. Ở Hoa Hạ, chúng tôi không thể giết người, nhưng đánh què chân gãy cẳng ai đó thì vẫn dễ lắm”.
Nghe tôi nói xong, ngoài tên đàn em của Bansha ra, hai tên còn lại đều có vẻ kinh hãi. Với chúng mà nói, vì không phải là người Xiêng La, nên chúng càng hiểu điều tôi nói hơn ai hết.
Vì thế, chẳng mấy chốc, đã có người đi tới tách ba người bọn chúng ra, rồi đưa đến đầu đường và cuối đường để thẩm vấn.
Không bao lâu sau, đám đàn em của chúng tôi đã lôi người về.
Qua một hồi đối chiếu, cuối cùng tôi cũng đã có thể xác nhận những điều chúng nói đều là sự thật, chỉ có nội dung chính là hơi khác nhau một chút. Vì tên đàn em của Bansha thật sự không phải là người tham gia vào lần này, việc gã bỏ chạy chỉ là kế hoạch tạm thời. Thậm chí trong kế hoạch của gã, nếu chưa nhận được tin từ Cung Chính Vinh, gã sẽ không bao giờ ló mặt ra ngoài.
Chứng cứ phạm tội của nhà họ Cung rất đơn giản, bọn chúng là người làm chứng, vật chứng thì còn đơn giản hơn nữa, bởi tôi đã có vài đoạn ghi âm nói chuyện điện thoại. Đương nhiên, những đoạn ghi âm này là do hai tên kia cung cấp.
Ngoài ra còn có đơn tố cáo của bố mẹ tôi. Có thể nói lần này, nhà có Cung có chắp thêm cánh cũng khó mà thoát được.
Thấy tình hình có vẻ đã rõ ràng, tôi lại đưa ba tên đó về đồn cảnh sát. Chu Hỉ Tài đã sốt ruột chờ sẵn ngoài cửa, thấy chúng tôi đi tới, sắc mặt cậu ta lập tức thả lỏng.
Tôi nói: “Bọn chúng đã khai ra sự thật phạm tội của nhà họ Cung, cậu hỏi những người khác thêm một chút nữa đi. Nếu có ai chịu khai thì cậu xem mà giảm án cho họ với mấy người này, nói là thái độ nhận tội tốt đồng thời nhận được sự tha thứ của người bị hại. Tôi nhớ bắt cóc không phải là án lớn, coi như cho bọn họ một cơ hội. Dẫu sao đây cũng là ân oán giữa tôi và nhà họ Cung, bọn họ chỉ bị lợi dụng, cũng là bất đắc dĩ”.