Lát sau, Bạch Vi bắt đầu xoa huyệt thái dương, trông có vẻ mệt mỏi.
Sau một lúc lâu, Bạch Vi xách túi đứng dậy, đi về phía phòng vệ sinh, chắc là muốn rửa mặt để tỉnh táo lại.
Bạch Vi mới vừa đi, người đàn ông kia lập tức đứng dậy tính tiền, cũng nhanh chóng tiến về phòng vệ sinh.
Tôi không đi theo luôn, đeo kính và khẩu trang mà tôi đã chuẩn bị trước, vòng sang một lối đi khác yên lặng đứng chờ.
Tôi mới vừa xem qua địa hình, biết lối đi một bên phòng vệ sinh thông với thang máy, có thể nhanh chóng lên phòng nghỉ ở tầng trêи. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đám Lôi Vân Bảo sẽ đưa Bạch Vi lên tầng trêи.
Quả nhiên, vài phút sau, người đàn ông kia xuất hiện, cõng Bạch Vi gần như đã bất tỉnh nhân sự tiến về phía thang máy.
Lôi Vân Bảo thì đi theo ở phía sau, liên tục nói linh tinh gì đó, “Đã bảo là tổng giám đốc Bạch không uống được rượu rồi, mau đưa cô ấy lên phòng nghỉ!”
Đi sát qua bên người, tôi ngửi được mùi rượu rất nồng.
Hiển nhiên, đám Lôi Vân Bảo mới vừa đổ ít rượu nặng lên người Bạch Vi, còn ồn ào cả một đường, khiến cho người khác tưởng rằng Bạch Vi thật sự uống rượu say.
Sau khi xác nhận bọn họ đã vào thang máy, tôi trở lại khu nghỉ ngơi ở phòng ăn, tháo kính và khẩu trang xuống. Đợi vài phút, tôi giở vờ gấp gáp chạy đi hỏi nhân viên phục vụ ở trước quầy.
“Bạn tôi gọi cho tôi, bảo rằng cô ấy uống rượu say nên lên phòng nghỉ ngơi, nhưng không biết là phòng nào, bây giờ tôi cũng không gọi được cho cô ấy, chỉ biết cô ấy đi cùng hai người đàn ông, tôi muốn anh tìm số phòng của cô ấy giúp tôi.”
Nhân viên phục vụ dùng bộ đàm hỏi vài câu, xác nhận vừa rồi có một người phụ nữ say khướt, sau đó nói cho tôi biết số phòng là 1208, mới vừa vào phòng chưa đầy một phút.
Tôi đi thang máy lên tầng hai mươi.
Trong lúc chờ thang máy đi lên, tôi tính đợi mấy phút nữa sẽ báo cảnh sát. Trong thời gian đợi cảnh sát đến, chắc chắn Lôi Vân Bảo và bạn của gã đã thay nhau ‘vần’ Bạch Vi một lượt rồi.
Tôi có chút hưng phấn vì trả được thù, trong đầu nhiều lần tưởng tượng thấy Bạch Vi không mảnh vải che thân nằm ở trêи giường, tưởng tượng thấy gã mập chết bầm Lôi Vân Bảo kia làm gì đó trêи người cô ta…
Nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên tôi lại thấy phiền não, không hiểu sao còn có chút bất an, hơn nữa cảm giác ấy còn càng ngày càng mãnh liệt.
Tôi không nhịn được bèn rút một điếu thuốc ra châm lửa, sau đó hút một hơi thật sâu.
“Đệch!”, tôi chợt mất khống chế mắng một câu, sau đó ném điếu thuốc đi, nhanh chóng vọt tới trước cửa phòng 1208, giơ tay lên gõ cửa.
“Ai đấy?” Bên trong vang lên giọng nói có vẻ hoảng hốt của Lôi Vân Bảo.
Tôi cố ý nói với giọng điệu kính cẩn, “Tôi là nhân viên phục vụ, vừa nãy quý cô kia làm rơi một chiếc kính ở phòng ăn, nên tôi đưa lên cho cô ấy.”
“Khỏi đi, cô ấy không cần cái kính đó nữa, cậu ném vào thùng rác đi.”
“Tiên sinh, nếu làm thế tôi sẽ bị trừ tiền lương. Anh chỉ cần mở cửa he hé, tôi đưa kính cho anh xong sẽ đi ngay.”
Lôi Vân Bảo không đáp lời, tôi nhân cơ hội lùi về phía sau hai bước, đặt chiết kính ở trước cái lỗ mắt mèo ở cửa phòng.
Chỉ một lát sau, cửa phòng mở ra một khe nhỏ.
Tôi đột nhiên vọt tới trước, đá thật mạnh vào cửa phòng.
“Bịch”, cửa phòng đập vào người Lôi Vân Bảo, hất ngã cơ thể mập mạp của gã xuống đất.
Tôi vọt vào trong, được đà đạp Lôi Vân Bảo mấy phát. Bạn của gã phản ứng rất nhanh, hung ác lao về phía tôi.
Ba năm sống trong tù, khiến tôi có được khả năng cận chiến rất mạnh, ba đấm hai đá là đã khiến gã này ngã ngửa dưới đất.
“Mẹ kiếp, không làm chuyện đó được nữa rồi, đi nhanh lên.”
Lôi Vân Bảo vừa nói vừa nhân cơ hội đẩy cửa bỏ chạy, bạn của gã cũng chạy ra ngoài theo.
Tôi thấy được Bạch Vi nằm ở trêи giường, thuốc của Lôi Vân Bảo chắc chắn là không hoàn toàn khiến cô ta bất tỉnh.
Bởi vì Bạch Vi vẫn có thể khẽ đụng đậy cánh tay, con mắt khép hờ hờ, vẻ mặt mê man không tỉnh táo. Biểu cảm này xuất hiện trêи gương mặt tinh xảo của cô ta trông cực kỳ hấp dẫn, bộ váy lịch sự tao nhã trêи người cô ta đã hơi xốc xếch, vẫn chưa bị cởi ra.
Hiển nhiên, cô ta còn chưa bị cưỡng bức.
Nhưng dáng vẻ của cô ta bây giờ…
Thần kinh của tôi bị kϊƈɦ thích mãnh liệt, hormone bị đè nén hồi lâu cũng bắt đầu tiết ra.
Người phụ nữ xinh đẹp này có vóc dáng rất chuẩn. Ngày hôm qua cô ta vẫn còn cao cao tại thượng, lạnh nhạt xa cách, hôm nay đã cởi nửa áo nằm ở trước mặt tôi.
Càng trí mạng hơn là, thỉnh thoảng cô ta động đậy tay chân, hai mắt híp lại, toát ra sự quyến rũ vô tận.
Cổ họng tôi khô khốc, hô hấp dần trở nên dồn dập, hormone kịch liệt tăng cao điều khiển tôi chậm rãi đi tới bên giường, sờ mặt cô gái này. Nhưng cuối cùng tôi vẫn kìm nén được sự xúc động.
Tôi cười gượng, không ngờ tôi lại cứu người phụ nữ này. Rõ ràng tôi đã hạ quyết tâm, muốn khiến người phụ nữ này nếm thử cảm giác khổ sở, nhưng cuối cùng vẫn mềm lòng.
Tôi lắc đầu muốn ném đi cảm xúc xao động này. Thấy trêи tủ đầu giường có một bình nước khoáng, tôi vặn mở nắp, uống vài hớp, sau đó rửa mặt một cái.
Số nước còn lại thì tôi hất hết lên mặt Bạch Vi, để cô ta sớm tỉnh táo lại, mặc kệ ga giường có bị ướt không.
Sau đó tôi ngồi ở bên giường, châm một điếu thuốc, làm cho mình tỉnh táo, suy nghĩ xem nên xử lý chuyện này như thế nào.
Chắc chắn là phải báo cảnh sát, nhưng trước hết phải nghĩ xem nên nói gì khi cảnh sát tới.
Tiếp theo phải nghĩ kỹ xem nên giải thích vì sao mình theo dõi Bạch Vi, vì sao không đề cập ngăn cản đám Lôi Vân Bảo trước, vì sao khônh báo cảnh sát ngay từ sớm.
Chưa hút hết một điếu thuốc, tôi đã có cảm giác đầu óc choáng váng. Tôi cho rằng mình say khói, thế nên dụi tắt đầu thuốc lá, đứng dậy muốn đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Nhưng mới vừa đứng lên, tôi đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt, hai chân cũng nhũn ra như bún.
Tôi đột nhiên hoảng sợ, vội vàng nhặt bình nước khoáng trống không ở dưới đất lên nhìn qua, lại quay đầu thấy không cùng nhãn hiệu với bình nước đặt cạnh TV.
Xong, bình nước tôi vừa mới uống, chắc chắn là của Lôi Vân Bảo để lại, hơn nữa còn bỏ thuốc.
Chắc hẳn là gã đề phòng Bạch Vi ở phòng ăn chưa mê man hẳn, hoặc là sau khi vào phòng khách sạn Bạch Vi đột nhiên tỉnh lại, thì sẽ rót cho cô ta thêm vài hớp.
Vừa nãy tôi bị ɖu͙ƈ vọng che mắt, hoàn toàn không chú ý đến.
Bạch Vi uống nửa ly, tầm hai ba phút đã gục rồi, mà tôi thì uống tận nửa bình nước khoáng.
Rất nhanh tôi cũng cảm giác tay chân nhũn ra, ý thức tỉnh táo, nhưng toàn thân không còn sức lực.
Ngay sau đó tôi ngã xuống giường, dựa vào Bạch Vi, một cái tay còn đè lên bộ ngực đầy đặn của cô ta.
Tôi cố gắng dùng tay còn lại lấy ra điện thoại di động, miễn cưỡng bấm được ba số 110, rồi đột nhiên tay tôi mềm nhũn, điện thoại di động rơi xuống đất.
Tôi rất nôn nóng, muốn nhặt điện thoại di động lên, nhưng không còn sức để ngồi dậy, thậm chí còn chẳng kêu được ra tiếng.
Tôi chỉ có thể cử động tay chân rất nhẹ, hơn nữa còn rất lao lực.
Ngay cả cánh tay đặt ở trêи ngực Bạch Vi, tôi đong đưa hồi lâu vẫn chẳng nhấc ra được.
Lát sau, mí mắt tôi bắt đầu nặng dần, tôi rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Không biết qua bao lâu, tôi bỗng nhiên cảm giác trêи mặt bị cho một cái tát, đau rát.
Tôi cố gắng mở mắt ra, đôi mắt sáng ngời. Chỉ thấy một bóng dáng đang lung lay chạy về phía ngoài, hình như là Bạch Vi.
Tôi xoa mắt, đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra trước khi hôn mê.
Vừa nhớ tới tối hôm qua mình ngủ ở bên cạnh Bạch Vi, mà áo Bạch Vi thì mở gần nửa… Cô ta sẽ không hiểu lầm tôi đấy chứ?