Lúc cảnh sát đó đi tới khuôn mặt rất kϊƈɦ động. Sau khi anh ta nói xong, ngay cả chúng tôi cũng kϊƈɦ động theo. Tề Vũ Manh thì luôn là dáng vẻ “ta đây đã tính trước cả rồi”, còn tôi và Triệu Thư Hằng thì thở phào, dù sao thì trong lòng chúng tôi vẫn luôn nghĩ, khéo có khi cục phó Trương đã chạy rồi cũng chưa biết chừng.
Dù sao thì có thể ngồi lên vị trí đó thì cũng phải có nhiều đường lui dự phòng.
Giờ Đỗ Minh Hào vào tù, cục phó Trương sa lưới, cả phe thứ ba đã hoàn toàn biến mất, hoặc là nói, vẫn còn một người.
“Xảy ra khi nào vậy?”
Tề Vũ Manh lạnh nhạt hỏi.
Cảnh sát đó cười hì hì, nói: “Mới lúc nãy, mấy anh em chúng tôi đi theo sau người của Ủy ban Kiểm tra đến chỗ cục phó Trương, à không, Trương Phú Cường, cuối cùng cũng tóm được ông ta”.
Tề Vũ Manh cười, quay người nhìn chúng tôi rồi chỉ vài cảnh sát đó: “Phương Dương, Triệu Thư Hằng, hai người còn nhớ người lần trước theo dõi Lương Thành không? Chính là anh ta, Vương Nhất Long”.
“Cảnh sát Vương, xin chào xin chào”.
Tôi khách sáo chào hỏi với anh ta, nhưng tên Triệu Thư Hằng thì còn lố hơn, nhiệt tình chạy tới còn bá vai người ta rồi bắt tay, cứ như là quen thân lắm: “Thì ra anh là cảnh sát Vương à? Ở Thịnh Hải có ai mà không biết cảnh sát Vương chứ? Chiến tích anh hùng của anh đã truyền tới tận Yến Kinh, chúng tôi đều vô cùng ngưỡng mộ”.
Tôi và Tề Vũ Manh lập tức tỏ vẻ ghét bỏ đứng tránh xa anh ta. Không chỉ là chúng tôi mà ngay cả Vương Nhất Long cũng rất bối rối, ho khan một tiếng rồi nói: “Anh Triệu, tôi là cảnh sát nằm vùng”.
Ý rất rõ ràng, tôi là cảnh sát nằm vùng mà, nếu mà là anh hùng người người đều biết như anh nói thì đã bị người ta ngũ mã phanh thây, sau đó bị dìm xuống sông Hoàng Phố từ lâu rồi, còn tiếng tăm lừng lẫy cái quái gì.
Triệu Thư Hằng thì hoàn toàn không thèm quan tâm: “Không sao cả, không sao cả, chính là vì cảnh sát Vương nằm vùng nên chúng tôi mới thường xuyên nghe thấy tên của anh chứ”.
Tề Vũ Manh hoàn toàn không để ý đến cái hành động tấu hài của Triệu Thư Hằng, cô ấy nói: “Được rồi. Cảnh sát Vương, lần này cảm ơn anh rất nhiều. Nếu không phải có anh theo dõi Lương Thành để chúng tôi tìm được vị trí của Đỗ Minh Hào thì có lẽ chúng tôi phải gặp rất nhiều khó khăn”.
Vương Nhất Long cười ngại ngùng, trong lòng tôi cũng thầm nghĩ, cái anh Vương Nhất Long này cũng được đấy chứ, nhìn cũng khoảng hai mấy tuổi nhưng lại tuổi trẻ tài cao, có dũng có mưu, là một người rất tốt.
Tôi kéo Tề Vũ Manh, Tề Vũ Manh lập tức hiểu ý, đi tới cạnh tôi. Tôi khẽ giọng nói: “Cảnh sát Tề, cô cảm thấy nếu cảnh sát Vương làm phó cục trưởng của cục công an thành phố Thịnh Hải thì liệu có thể làm tốt trêи cương vị này không?”
Tề Vũ Manh lườm tôi: “Hóa ra là anh đang nghĩ đến điều này à”.
Tôi cười hì hì, dù sao thì anh ta cũng đã giúp tôi mà, tất nhiên tôi phải trả ân rồi.
Huống hồ sáng nay cục trưởng Lâm cũng đã ám chỉ khá rõ ràng rồi, nếu Tề Vũ Manh cũng cảm thấy có thể thì cho Vương Nhất Long một cơ hội, cũng không ảnh hưởng gì cả. Thậm chí là sau này chúng tôi có chuyện gì ở Thịnh Hải, có một nhân vật có quyền lực để giúp đỡ thì cũng đơn giản hơn nhiều.
Nói không chừng ngay cả Trịnh Cường cũng có thể được lợi bởi lần này đã chủ động đưa ra chứng cứ.
Tề Vũ Manh nói: “Được, để tôi thử xem. Nhưng tôi cũng không chắc chắn có thể thành công”.
“Tất nhiên rồi, hơn nữa tôi cũng không quen thân lắm với anh ta. Nhưng nếu cảnh sát Vương có bản lĩnh và cả phẩm chất tốt như vậy thì tôi nghĩ có thể đảm nhận tốt chức vụ này”.
Tôi nói những lời nghe hơi đường đường chính chính, tuy đều đúng nhưng khi nó được thốt ra khỏi miệng tôi vẫn cảm thấy khá xấu hổ.
Lại nói chuyện với Vương Nhất Long thêm một lúc nữa, rồi Tề Vũ Manh nói: “Giờ đã không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn trưa đã, ăn cơm xong thì tới quán cà phê xem xem. Nếu tên Cung Chính Vinh này thành thật là tốt nhất, nếu hắn muốn làm gì thì đừng trách chúng ta không khách khí”.
Tất nhiên là tôi đồng ý cả hai tay hai chân, dù sao thì lần này Tề Vũ Manh góp sức nhiều nhất, vừa tìm mối quan hệ vừa chủ động ra tay, đến cả tôi còn cảm thấy hơi ngại.
Ăn cơm xong thì đã gần một giờ, Vương Nhất Long biết chúng tôi có chuyện phải làm nên đã đi trước. Tôi nói: “Cảnh sát Tề, tôi thấy cảnh sát Vương tốt hơn những người khác nhiều. Hơn nữa quan hệ giữa cô và anh ta không tồi, tôi cảm thấy anh ta rất hợp với vị trí này”.
Tề Vũ Manh trợn mắt với tôi: “Anh đừng có nghĩ nhiều thế, chúng tôi chỉ là đồng nghiệp mà thôi. Được rồi, không có chuyện gì nữa thì chúng ta xuất phát thôi. Lát nữa anh nghe máy xong cứ tỏ vẻ thần bí, tôi muốn xem xem rốt cuộc Cung Chính Vinh đang muốn giở trò quỷ gì”.
Vốn lúc đi ra chúng tôi định bắt xe, không ngờ lại vẫy được một chiếc xe Volkswagen màu đen. Chúng tôi đang cảm thấy kỳ lạ thì cửa xe từ từ hạ xuống, sau đó lộ ra một khuôn mặt dù có đeo kính đen cũng không che lấp được vẻ xinh đẹp.
Ôn Hân nhướng mày: “Đi đâu vậy? Tôi đưa mọi người đi”.
Tôi ho khan một tiếng, nói: “Ôn Hân, sao cậu lại ở đây?”
“Vừa hay đi qua, thấy mọi người bắt xe nên tôi thuận tiện đưa mọi người đi luôn”.
Ôn Hân trả lời với giọng điệu lạnh nhạt, nhưng không biết có phải là ảo giác hay không, tôi cảm thấy dường như lúc cô ấy nói, khóe môi cong lên, rất nhẹ.
Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh nghe vậy thì biểu cảm lập tức trở nên quái lạ. Tề Vũ Manh nói: “Phương Dương, anh nói chúng ta có nên lên cái xe này không?”
“Tất nhiên rồi. Nếu cô gái xinh đẹp như Ôn Hân đây đã có lòng mời chúng ta quá giang mà không đồng ý thì không tốt chút nào”.
Nói xong tôi liền ngồi ở ghế sau, Tề Vũ Manh cũng chui vào luôn, để ghế phó lái phía trước cho Triệu Thư Hằng. Triệu Thư Hằng chợt sững sờ, nhìn chúng tôi nói với vẻ rối rắm: “Phương Dương, tôi có chút chuyện, tôi phải ngồi ghế sau”.
Tôi thấy buồn cười: “Anh có chuyện gì? Có một đại mỹ nữ khuynh thành tuyệt sắc như Ôn Hân ngồi cạnh mà anh còn không vui hả?”
“……”
Triệu Thư Hằng vừa định nói gì thì đã bị tôi giành lời: “Anh còn dài dòng cái gì, mau lên xe đi, lát nữa làm trễ việc thì tôi tẩn anh một trận đấy”.
Lúc này Triệu Thư Hằng mới ngồi lên ghế phó lái với vẻ không tình nguyện lắm, tôi cũng thầm thở phào, sau đó tôi lại nhìn thấy ánh mắt chợt lóe qua rồi biến mất của Ôn Hân qua kính chiếu hậu.
Tôi quay đầu nhìn Tề Vũ Manh, cô ấy cũng nhìn tôi với ánh mắt trêu chọc, tôi ho khan mấy tiếng cho đỡ ngượng.
Ôn Hân hỏi: “Phương Dương, nghe nói lần này cậu về quê, mọi chuyện tiến triển rất thuận lợi hả, bác trai bác gái đều bình an vô sự”.
“Phải”.
Tôi gật đầu, nói: “Nhưng cũng phải cảm ơn cậu, lần trước nếu không phải có cậu giúp đỡ thì có thể bây giờ tôi vẫn còn đang đau đầu với việc làm sao để cứu La Nhất Chính đấy”.
Ôn Hân cứ như không hề để ý chút nào: “Cái này thì cũng chưa chắc đâu, vốn cậu cũng rất thông minh rồi, sớm muộn sẽ tìm được vị trí của La Nhất Chính. Phải rồi, mọi người đi đâu vậy?”
Nói rồi Ôn Hân nhắc chúng tôi cài dây an toàn vào, chúng tôi nói tên quán cà phê, Ôn Hân đột nhiên quay đầu nhìn chúng tôi, kinh ngạc nói: “Ba người đang buổi trưa đến quán cà phê làm gì?”