“Từ xưa tới nay, nhà họ Cung đã là một hình tượng gia tộc cường thế cắm rễ ở Thịnh Hải. Bất kể là ngoài mặt hay nội bộ, đều là những điều là người bình thường không tài nào tưởng tượng được. Nhưng là một thành viên trong gia tộc, tôi thấy rất may khi có được cơ hội này. Tôi đã quá hiểu nhà họ Cung và tất cả mọi người trong gia tộc”.
Cung Chính Vinh như đang chìm vào hồi ức, bắt đầu thao thao bất tuyệt. Chúng tôi không ngắt lời hắn, coi như đang nghe một câu chuyện vậy.
“Theo thời gian dần trôi, càng hiểu về gia tộc này, tôi càng muốn có được nó. Thế lực và tài sản của nhà họ Cung đều là những thứ mà cả đời những người bình thường không thể ngờ tới”.
Nói xong, Cung Chính Vinh lại nở một nụ cười khổ khó hiểu: “Nhưng đáng tiếc là nhà họ Cung có những hai người con nối dõi, cũng chính là hai người thừa kế. Tôi chỉ học trong nước, đồng thời thành tích luôn rất xoàng. Ngược lại, thằng em trai xuất sắc đó của tôi đi du học về, học cao hiểu rộng. Vào ngày sinh nhật tuổi bốn mươi lăm, mẹ tôi đã chính miệng tuyên bố người thừa kế của nhà họ Cung sau này chỉ có thể là nó”.
“Ha ha, chỉ có thể là nó. Điều này có nghĩa là Cung Chính Vinh tôi đây sẽ chẳng vớt vát được tí lợi lộc nào của nhà họ Cung cả. Tôi chỉ làm một cậu ấm con nhà giàu và cứ thế sống đến già, nhưng tôi mới hai mươi bảy, đã biến thành một người vô dụng rồi sao?”
Sắc mặt của Cung Chính Vinh đột nhiên trở nên tím tái, thậm chí hắn còn có vẻ tức tối. Tôi không hiểu về mấy chuyện tranh đấu trong gia tộc lắm, chắc cũng giống như kiểu tranh đấu giữa hai anh em Đỗ Minh Cường và Đỗ Minh Hào.
Còn Tề Vũ Manh và Triệu Thư Hằng hình như cũng rơi vào trầm tư, họ im lặng không nói gì, chỉ chuyên chú lắng nghe. Chỉ có Ôn Hân là vẫn giữ dáng vẻ thờ ơ như thể không hề nghe Cung Chính Vinh nói một lời nào, cô ấy tự thưởng thức ly cà phê, sau đó thi thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôi nói: “Nếu nhà họ Cung đã quyết định người thừa kế là Cung Chính Văn thì anh còn nhúng tay vào làm gì? Tuy bây giờ, anh đã nắm giữ nhà họ Cung trong tay, nhưng thực lực của nhà anh đâu còn lớn mạnh như trước, thế thì có ý nghĩa gì chứ?”
“Ha ha, cậu nói đúng. Phương Dương, người xưa quả nhiên nói không sai, người hiểu ta nhất chỉ có kẻ thù của ta thôi”.
Cung Chính Vinh như bị tâm thần, lúc cười lúc khóc, những người khác trong quán cà phê đã liếc ánh mắt phẫn nộ về phía chúng tôi từ lâu. Nhưng vừa nhìn thấy hai người vệ sĩ oai vệ, khí thế của họ lập tức giảm đi đáng kể”.
“Tôi hận, tôi và Cung Chính Văn đều cùng một mẹ sinh ra, tại sao tôi lại không được quyền thừa kế? Nó xuất sắc hơn tôi, nhưng chẳng qua cũng chỉ là đi du học thôi, mà thái độ của người trong nhà đã coi nó như một đứa con ngoan. Chỉ dựa vào điểm này mà nó có thể cướp mất quyền thừa kế của tôi sao?”
Cung Chính Vinh cười lạnh nói: “Đương nhiên là tôi không cam tâm. Từ ngày đó trở đi, tôi đã thầm thề rằng nhất định sẽ có một ngày tôi phải có được nhà họ Cung, tôi sẽ cho họ biết chỉ có Cung Chính Vinh tôi đây mới là niềm hi vọng của cái gia tộc này”.
“Nhưng trong mắt bọn họ luôn chỉ có Chính Văn, chẳng có ai để tâm tới tôi. Thằng em du học nước ngoài của tôi, ngày thứ ba sau khi về nước, nó đã đến thẳng Phần mềm Trí Văn. Còn tôi thì ăn không ngồi rồi, chưa bao giờ được bất kỳ ai trong nhà chú ý đến”.
Cung Chính Vinh nhìn tôi nói: “Phương Dương, cậu thấy tôi và Chính Văn ai giỏi hơn?”
Tôi cười đáp: “Nếu anh đã thắng vụ này thì đương nhiên là anh giỏi hơn một chút rồi”.
Cung Chính Vinh nói: “Nếu chỉ có một chút thì sao tôi lại có dã tâm này được? Lúc nào, tôi cũng nghĩ cách để vực dậy nhà họ Cung và thoát khỏi sự khống chế của nhà họ Bạch, nhưng không có một ai đồng ý và để cho tôi thử cả. Ha ha, tôi đã từ bỏ lâu rồi, tôi muốn hoàn thành sự nghiệp của mình. Chỉ có hai cách thôi, một là quẳng cái gia tộc này đi, hai là phải có được nó, và tôi đã chọn cách thứ hai”.
Nghe thấy hắn nói vậy, tôi thầm hít một hơi lạnh. Cung Chính Vinh hoàn toàn không phải loại người hèn kém. Lúc trước khi ở Xiêng La, hắn giả vờ nhu nhược và lỗ mãng chỉ là diễn cho chúng tôi xem, hay nói cách khác là cho người nhà họ Cung xem thôi.
Mắt Tề Vũ Manh cũng lóe lên, cô ấy vốn rất thông minh, có lẽ bây giờ đã đoán ra được phần lớn câu chuyện rồi.
Cung Chính Vinh thở một hơi dài nhẹ nhõm: “Đương nhiên bây giờ, tôi không còn phải sống trong uất ức nữa. Nhà họ Cung đã là của tôi rồi, tôi không cần động tay, thậm chí từ đầu tới cuối đám người ngu ngốc đó cũng không thể biết tôi chính là người chỉ đạo phía sau. Mà bọn họ chỉ có thể đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cậu, Phương Dương, cậu chính là người chịu tội thay tôi”.
Nói xong, Cung Chính Vinh cười lớn, tôi còn thì thờ ơ nói: “Người chịu tội thay? Đâu đến mức ấy, tôi và nhà họ Cung các anh đã có thâm thù từ lâu. Dù họ có hận tôi đến mấy, mẹ anh và Cung Chính Văn còn có thể ra tù để cắn tôi một miếng hay sao?”
Cung Chính Vinh chỉ vào tôi cười: “Cho nên tôi mới nói Phương Dương cậu chính là phúc tinh của tôi, mọi chuyện đều diễn ra hết sức tự nhiên, không ai có thể đoán ra được điều gì cả”.
“Thật ra, trong mắt tôi cậu vốn chỉ là một con kiến hôi, nhưng sau này tôi phát hiện con người cậu mưu trí hơn người, tài đánh đấm cũng khá, mà điều quan trọng nhất là có thù hằn với Chính Văn”.
Khóe miệng Cung Chính Vinh cong lên: “Đây chẳng phải là công cụ tuyệt vời mà ông trời đã dâng đến tận cửa cho tôi sao?”
“Vì thế, tôi mới đẩy mâu thuẫn của hai người lên cao từng chút một, tiện thể để con mụ mẹ tôi cũng dính líu đến chuyện này luôn”.
Tôi cau mày hỏi: “Thì ra mấy lần mẹ anh gọi điện uy hϊế͙p͙ tôi đều là do anh xúi giục?”
“Đúng. Thằng ngu Chính Văn đã vào tù rồi, tiếp theo sao tôi có thể để con mụ già ấy tiếp quản nhà họ Cung được? Tôi phải nghĩ cách để tống mụ ta vào tù nốt, nếu không thì sự chuẩn bị bao lâu nay của tôi thành công cốc hết à?”
Cung Chính Vinh cười ha ha, còn Tề Vũ Manh thì đã tức giận đứng bật dậy: “Cung Chính Vinh, anh có còn là con người không? Anh luôn mồm nói con mụ già, anh có biết đấy là mẹ ruột của mình không!”
Cung Chính Vinh giả bộ kinh ngạc nói: “Ừ, đó là mẹ ruột của tôi, nhưng thế thì sao? Tôi coi bà ta là mẹ, nhưng bà ta có coi tôi là con đâu. Trong mắt bà ta chỉ có thằng con ngoan đi du học và luôn ngoan ngoãn lễ phép với người nhà đó thôi. Cung Chính Văn mới là con trai của bà ta, còn tôi là cái thá gì?”
Mặt Tề Vũ Manh hơi đỏ lên như đã cực kỳ tức giận, nhưng bị Cung Chính Vinh nói như vậy, cô ấy lại không có câu nào để phản bác lại. Tôi vội kéo lấy cô ấy, vỗ vai bảo cô ấy ngồi xuống.
Tôi nói: “Cung Chính Vinh, anh nói luôn vào chuyện chính đi”.
Cung Chính Vinh cười đáp: “Vội gì chứ, Phương Dương, tôi vẫn chưa nói hết mà”.
Cung Chính Vinh không hề bận tâm đến vẻ bất mãn trêи mặt tôi, nói tiếp: “Lần trước, tôi khổ sở từ Xiêng La về, Chính Văn đã nổi điên lên. Lúc đó, tôi nghĩ không lẽ cơ hội đến rồi sao? Quả nhiên, mấy ngày sau đã có tin nó bị tống vào tù ở Yến Kinh. Tôi lập tức phải kiếm một chỗ không có ai để cười cho thỏa thích, đúng là ông trời giúp tôi. Đến ông trời còn giúp mình, tôi không thắng thì ai đây?”
“Vì thế anh đã sai người đến Xiêng La cứu Đỗ Minh Hào ra ngoài?”
Tôi hỏi bất chợt, vẻ mặt vốn đắc ý của Cung Chính Vinh chợt đông cứng lại.